Chương 10: (Vô Đề)

Hành lang bệnh viện khá lạnh, Thôi An Tĩnh bất giác hít hít mũi, quấn chặt áo khoác lại. Áo khoác có một mùi trà thoang thoảng, pha lẫn chút mùi thuốc lá nhạt đến mức có thể bỏ qua.

Đang lúc mệt mỏi thế này, cô lại còn nghĩ, hóa ra Tạ Hành Ngôn cũng hút thuốc.

Cô không khỏi nhớ lại lần đầu gặp nhau, hôm đó quả thực là anh đi mua thuốc lá.

Nhưng dường như anh chưa bao giờ hút thuốc trước mặt cô.

Suy nghĩ càng lúc càng xa, trong đầu hiện lên nhiều người, Cố Minh, Tạ Câu Nguyệt, Tạ Hành Ngôn, Lâm Như Thiền, quá mức xuất thần, cô không chú ý có một người đàn ông đã ngồi xuống bên cạnh.

Thôi An Tĩnh mở mắt, muốn đứng lên đi vệ sinh, lại bị người đàn ông bên cạnh làm giật mình.

"Anh làm gì ở đây?"

Trên người Tạ Hành Ngôn chỉ còn lại chiếc áo len cổ cao màu đen, cô tưởng anh đến lấy áo nên vội vàng cởi áo khoác trên người đưa cho anh: "Trả anh này."

Tạ Hành Ngôn nhìn động tác của cô, có chút tức cười: "Trước đây đi nhờ xe tôi sao không thấy em lịch sự thế này?"

Hôm nay tâm trạng của Thôi An Tĩnh tệ đến cực điểm, nghe anh cố tình trêu chọc, cơn giận vô cớ nổi lên, cô cứng ngắc nhét áo vào lòng anh: "Vậy sau này tôi không nhờ nữa."

"…"

"Tôi có nói thế đâu." Ánh mắt Tạ Hành Ngôn trầm xuống.

"Có." Thôi An Tĩnh quay đầu đi, mũi cay xè: "Anh đi đi, tôi không cần anh ở đây với tôi."

"…"

Tạ Hành Ngôn mím chặt môi, mắt cụp xuống không lộ chút cảm xúc nào. Lâu sau, khóe môi anh giật nhẹ, tranh cãi với một cô gái làm gì, rồi lại đắp chiếc áo lên người cô, nhìn thấy vết mẩn đỏ trên cổ cô đã đỡ đi nhiều, anh dịu giọng: "Tôi không có ý đó."

Cô gái này cứng đầu vô cùng, đợi một lúc vẫn không thấy cô nói câu nào với anh. Anh chỉ có thể kiên nhẫn chờ, cho đến khi nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ, mới biết cô đang khóc.

Tạ Hành Ngôn mấy lần định mở miệng, nhưng lời đến môi lại không biết nói gì, cuối cùng anh đứng dậy ra ngoài, để lại cho cô một không gian riêng, đợi cô tự bình tĩnh lại.

Anh đứng ở khoảng trống sau cửa sau, trên người mỏng manh nên thấy lạnh, cổ họng ngứa ngáy, anh mò túi muốn hút thuốc, nhưng lại nhớ ra thuốc lá để trong túi áo khoác, mò không thấy gì.

"…"

Khoảng mười phút sau, Tạ Hành Ngôn mới quay lại.

Anh ngồi xuống, trên người mang theo hơi lạnh buốt giá.

Thôi An Tĩnh đứng dậy, cầm chai truyền dịch định đi, một tay khác bị người khác giữ lại, mắt cô chạm phải đôi mắt đen sâu thẳm ấy.

"Em đang bướng cái gì, thật sự muốn một mình truyền đến nửa đêm trong bệnh viện sao?" Có lẽ là thật sự hơi tức giận, giọng anh còn nặng hơn lần mà cô để anh đợi suốt hai tiếng đồng hồ.

Sau khi khóc, mắt Thôi An Tĩnh sưng húp, ánh mắt long lanh nhìn anh, cô nóng nảy giải thích: "Tôi không định chạy, tôi chỉ muốn đi vệ sinh nên tìm y tá để nhờ cầm giúp chai truyền dịch."

"…"

Lực tay Tạ Hành Ngôn trên cổ tay cô dần thả lỏng, nhìn cô một tay xách váy, một tay cầm chai truyền, đoán chừng đi được vài bước cũng khó khăn, anh quyết định cầm lấy chai truyền: "Tôi đi cùng em."

Thôi An Tĩnh nghi ngờ mình nghe nhầm, chớp chớp mắt: "Tôi đi vào nhà vệ sinh nữ đấy."

"…"

"Ý tôi là đi cùng em tìm y tá."

"… Ồ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!