Sau kỳ nghỉ Quốc khánh, Y Thông nhanh chóng đón tiết Sương Giáng(*). Là một thành phố phía Bắc, khi vào tiết cuối của mùa thu, cái lạnh cũng âm thầm kéo đến nơi này.
(*): là tiết khí thứ mười tám trong hai mươi bốn tiết khí trong năm, nằm sau tiết khí Hàn Lộ và cũng là tiết khí cuối cùng của mùa thu, đánh dấu khoảng thời tiết bắt đầu trở nên lạnh hơn và sương giá bắt đầu xuất hiện. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 23 hay 24 tháng 10 dương lịch.
Năm giờ sáng, Thôi An Tĩnh mới xong việc, về tới Nghi Đồng đã là sáu giờ sáng. Cô ngủ tới năm giờ chiều, mơ màng tháo bịt mắt, đưa tay tắt chuông báo thức, rồi tiếp tục nằm lì trên giường, mãi mười phút sau mới lười biếng rời khỏi giường để đi rửa mặt.
Tối nay không có lịch trình, Thôi An Tĩnh dự định xuống lầu mua chút đồ về nấu ăn. Dự báo thời tiết cho biết bảy giờ tối sẽ có mưa bão cục bộ, đây là trận mưa lớn nhất ở Nghi Đồng trong vài năm trở lại đây. Cô kéo rèm cửa sổ, quả nhiên bên ngoài đã có mây đen dày đặc, âm u tới nỗi cả cây cối cũng có vẻ nghiêng ngả.
Chiếc điện thoại đang sạc trên bàn rung lên, cô không để ý, tới lúc thay giày xong thì cuộc gọi đã tự ngắt. Mở cửa bước ra, bên ngoài không biết từ khi nào đã bắt đầu mưa, cô giương ô, bước vào cơn mưa.
Siêu thị trong ngày mưa bão vậy mà vẫn khá đông người, cô chỉ định mua chút rau và trái cây mà cũng phải xếp hàng tới mười phút mới tính tiền xong. Trên đường về, cô đột nhiên nhớ ra bật lửa ở nhà hết gas, cô lại vòng vào một tiệm nhỏ.
Không thấy chủ tiệm đâu, Thôi An Tĩnh đang định rời đi thì điện thoại trong túi reo lên, cô dừng lại nghe máy: "Chị Bùi."
"Em đọc xong kịch bản phim điện ảnh của đạo diễn Lý chưa?"
Nghe thấy tiếng ai đó thu ô, Thôi An Tĩnh ngẩng đầu nhìn, một bóng lưng thoáng chốc biến mất giữa những kệ hàng của tiệm, thấy không phải là chủ tiệm, cô đứng nép qua một bên.
"Vâng, khá ổn ạ."
"Vậy thì tốt, em phải nắm bắt cơ hội ở bộ phim này cho tốt, đây là phim điện ảnh đầu tiên em nhận sau khi vào nghề, rất quan trọng đấy."
"Vâng, em biết rồi."
"Còn nữa, chị đã được duyệt nghỉ thai sản, ngày mai công ty sẽ sắp xếp cho em một quản lý mới, chị đã bàn giao công việc cho cô ấy rồi, em cứ nghe theo sắp xếp của cô ấy là được."
"Ai vậy ạ?"
Đầu bên kia điện thoại im lặng hai giây: "Là người mới được công ty tuyển vào."
"..."
"Nhưng người ta có chỗ dựa vững chắc."
Lý Bùi cũng không biết nói thế nào, chỉ thở dài một tiếng ở đầu bên kia. Vốn dĩ cô ấy là một quản lý vàng của công ty được sắp xếp để dẫn dắt Thôi An Tĩnh, ai ngờ Cố Minh lại đổi sang cho một người mới, nhưng tình huống như vậy cũng không quá bất ngờ. Thôi An Tĩnh nổi tiếng là người cứng đầu, anh ta buộc phải dùng cách chèn ép để buộc cô nhượng bộ.
Nhưng cô ấy tin chắc, cách này hoàn toàn vô dụng với Thôi An Tĩnh.
Dù vậy, cô ấy vẫn kiên nhẫn khuyên nhủ: "Chờ chị nghỉ xong và quay lại, có lẽ cũng không làm việc cùng em nữa, hay là em dành chút thời gian, nói chuyện với tổng giám đốc Cố, dỗ dành anh ấy một chút nhé?"
Nghe thấy hai chữ "dỗ dành," biểu cảm bình thản của Thôi An Tĩnh có chút rạn nứt, lông mi cô cụp xuống, giọng điệu không thay đổi: "Em biết rồi. Chị Bùi, trước đây em có nói với chị em muốn chuyển trọng tâm công việc sang Hương Lâm, chị có…"
Lý Bùi: "Em yên tâm, chị chưa nói với Cố Minh."
Nói với anh ta, anh ta sẽ đồng ý sao?
"Chị đã nói qua với người tiếp nhận công việc của chị rồi, sẽ cố gắng nhận hoạt động ở Hương Lâm."
"Cảm ơn chị."
"An Tĩnh, thật ra tài nguyên giữa Nghi Đồng và Hương Lâm không chênh lệch nhiều, em chuyển sang Hương Lâm là vì muốn gần nhà hơn sao?"
Cô ấy nhớ, Thôi An Tĩnh là người Nam Giang.
Thôi An Tĩnh: "Chỉ là một trong những lý do thôi."
Mưa lớn đổ xuống mái hiên như những viên ngọc to, vô số sợi bạc quét sạch mọi tạp chất giữa đất trời.
Nghi Đồng rất tốt, chỉ là cô không thích.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!