Chương 7: (Vô Đề)

Ngày hôm sau là chủ nhật, Vinh Nhung vừa mới giúp dì Lưu chuẩn bị xong

bữa sáng thì nhìn thấy Vinh Hưởng đi xuống lầu. Anh mặc bộ đồ thể thao

màu trắng, còn vác theo một cái ba lô màu đen. Vinh Nhung thấy dáng vẻ

này của anh, chợt nhớ tới hình như anh nói chủ nhật này anh muốn đi leo

núi. Nhưng mà… lần trước anh còn chủ động hỏi mình có đi hay không, tại

sao bây giờ một chữ cũng không đề cập đến?

Lúc ăn bữa sáng trong nhà chỉ có hai người bọn họ, Vinh Nhung len lén

nhìn hành động của người đối diện, nhưng dường như người ta căn bản

không để ý đến ánh mắt của cô, chỉ vừa ăn sáng vừa xem báo đang đặt bên

cạnh. Không biết là có phải cô bị hoa mắt hay không, hình như khóe môi

của người nào đó đang hiện lên một nụ cười như có như không, dĩ nhiên là vẻ mặt hiện lên tâm trạng vô cùng tốt.

Vinh Nhung thờ phì phì cắt thức ăn trong dĩa, cười quỷ dị như vậy, chẳng lẽ rất mong chờ đợt leo núi này hay sao? Trong trí nhớ của cô hình như

Vinh Hưởng không phải là người thích náo nhiệt như vậy. Đầu ngón tay

Vinh Nhung run lên, chẳng lẽ anh có hẹn với người nào đó?

Lưỡi dao trượt qua cái đĩa sứ, phát ra tạp âm chói tai, Vinh Hưởng nhíu

mày. Khẽ nâng mắt lên nhìn hành động của cô: "Em đang luyện ngón tay

sao?"

"Đúng." Vinh Nhung tăng thêm lực đạo trong tay, tiếng "kít kít" bén nhọn khiến người ta nghe thấy càng thêm ớn lạnh mà run lên.

Vinh Hưởng buồn cười tiếp tục trêu chọc nói: "Cái dĩa còn chưa bị nứt thì màng nhĩ của anh sẽ bị thủng trước rồi đấy".

"Em đang muốn làm thủng màng nhĩ của mình, như vậy sẽ không nhẹ dạ cả tin nghe lời của người nói mà không giữ lời."

"…"

Vẻ mặt Vinh Nhung khó hiểu nhìn ánh mắt đang của anh đang nhìn mình,

lườm anh, giả bộ, giả bộ khá lắm! Sở trường của người này chính là giả

vờ vô tội.

"Không phải anh đã hẹn với cô gái nào đi leo núi sao? Cũng không đưa em

đi cùng, cho dù muốn tìm chị dâu cho em, thì cũng để cho em tham gia xem mặt chứ."

Khóe miệng Vinh Hưởng mang theo ý cười, cánh tay vòng trước ngực tựa

lưng vào ghế ngồi nhìn cô, nhưng không nói chuyện, cứ như và mà nhìn cô

chằm chằm. Vinh Nhung bị anh nhìn đến xù lông, nhỏ giọng lầm bầm: "Được

rồi, là em muốn đi theo anh. Anh không ở nhà, một mình em rất cô đơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!