Chương 49: (Vô Đề)

Vinh Hưởng không biết nên ứng phó như thế nào với tình hình trước mắt.

Trên thực tế, anh đấu tranh thật lâu, rốt cuộc vẫn không muốn nói rõ tất cả, anh không nắm chắc. Anh rất bình tĩnh nhìn sự bàng hoàng và đấu

tranh trong mắt Vinh Nhung, anh không thể lại một lần nữa mạo hiểm mất

đi cô. Làm ra vẻ không biết cái gì, ở sau lưng cô lặng lẽ giải quyết mọi phiền toái, vì tương lai của hai người mà san bằng mọi trở ngại, cuối

cùng chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi cô đón nhận anh.

Đây chính là tất cả kế hoạch mà anh đã quyết định sau khi sống lại.

Vinh Nhung đến gần anh, chậm rãi thở ra một hơi, lặng lẽ cười, "Thế nào? Sao lại khẩn trương như vậy."

Vinh Hưởng đờ đẫn nhìn cô, dưới ánh đèn mờ, trên gương mặt trắng noãn

của cô đều là nét nhu hòa, không hề có bất kỳ dấu hiệu tức giận nào.

Vinh Hưởng lo lắng làm hầu kết trượt động, nín giọng nói, "Em, tức

giận?"

Vinh Nhung nhìn vẻ mặt căng thẳng của anh, không khỏi cười mỉm, nghiêng

người khẽ dựa vào vai anh, ghé sát vào lỗ tai anh thủ thỉ, "Sao thế

được, anh làm nhiều chuyện như vậy, em nên cảm ơn anh mới phải."

Thân thể Vinh Hưởng cứng đờ, ngay sau đó ôm cô thật chặt, mệt mỏi khép

mắt, "Đừng như thế, nếu như em không vui nhất định phải nói cho anh

biết, em không thích anh tự ý quyết định thì sau này anh sẽ không như

thế nữa." Anh dừng một chút, lại nói tiếp, "Anh chỉ muốn cho em một

tương lai hạnh phúc, không có bất kỳ phiền não."

Vinh Nhung không trả lời, từ từ kéo giãn khoảng cách với anh, nhìn vào

trong ánh mắt cô, Vinh Hưởng không thấy được gì ngoài vẻ mặt lo lắng của chính anh. Vinh Nhung kéo anh về phòng, mặc dù Vinh Hưởng đã ngả bài

với Vinh Kiến Nhạc, nhưng cô vẫn chưa định trở mặt trong tình huống

không có sự chuẩn bị như thế này.Trở lại phòng của cô, Vinh Nhung ngồi trên giường, hai tay chống xuống

nệm, kiên nhẫn nhìn anh, "Cho nên hôm đó anh cố ý xúi giục em, để cho

Tưởng Mạch dẫn em đi dạo phố, sau đó về nhà đàm phán điều kiện với bọn

họ có phải không?"

Vinh Hưởng nhíu mày, ngồi cạnh cô, gật đầu một cái, "Phải."

Vinh Nhung lại trầm mặc, từ từ quay đầu, chuyên chú nhìn vào mắt anh,

"Vậy….. Sao anh lại biết, ngày hôm đó bọn họ sẽ làm ra loại chuyện như

thế, giống như anh đã đoán được ngay từ đầu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!