Arvin vừa mới bước vào nhà họ Hồng đã nghe thấy Tô Mộng hô lên một câu
như vậy, bỗng nhiên cảm thấy nhức đầu, công phu gây họa của cô nhóc này
đúng là càng ngày càng thuần thục.
Tô Mộng cũng ý thức được mình vừa nói cái gì, vội vã che miệng thật
chặt, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Vinh Nhung. Cô bé không nhịn được mà oán hận bản thân, vì sao lúc nào cũng lỡ mồm lỡ miệng như vậy?
Vinh Hưởng cứng đờ xoay lại, Vinh Nhung chỉ bình tĩnh nhìn anh. Vinh
Hưởng thật sự không nhìn ra điều gì từ trong ánh mắt bình tĩnh như vậy,
cô không thất vọng hay khiếp sợ giống như trong tưởng tượng, nhưng tuyệt đối cũng không phải là không hề chấn động. Anh có thể khẳng định, cô
chẳng qua chỉ che dấu tâm tình của mình tốt hơn mà thôi, từ trước đến
nay, anh đã sớm nhìn thấu. Cô sẽ không dễ dàng bộc lộ bản thân ra bên
ngoài, bất kể là buồn hay vui, cũng chỉ yên lặng chịu đựng một mình.
Tô Mộng thấy Arvin đi tới, vội vàng nhảy xuống từ trên ghế salon. Chạy
hai ba bước đã tới bên cạnh Arvin, ảo não đấm đấm lên đầu, "Anh hai,
hình như em lại gây họa rồi."
Arvin thở dài, giơ tay xoa đầu cô, liếc nhìn sắc mặt ủ dột của Vinh
Hưởng, cười xin lỗi. Cục diện như thế này, thật sự cũng khó mà giải
quyết. Tính tình Vinh Hưởng vốn đã rất khó đoán, lúc này, anh ta không
biết là nên tiếp tục giúp cậu ấy che dấu, hay là ăn ngay nói thật?
Vinh Nhung nhìn nam sinh cao lớn trước mặt, mím môi không lên tiếng.
Arvin dắt Tô Mộng bước tới, lúc này anh ta đã có chút dáng vẻ trầm ổn
của người đàn ông trưởng thành, ánh mắt xanh biếc hơi lấp lánh. Vinh
Hưởng trầm mặc liếc nhìn Tô Mộng, cuối cùng hướng về phía Arvin nói:
"Mau đưa cái miệng rộng nhà cậu đi đi, ầm ĩ cả một buổi chiều, lỗ tai
mình bây giờ vẫn còn ong ong đây."
Arvin hiểu rõ gật đầu một cái, đây là đang chê bọn họ quá chướng mắt,
anh ta hướng về phía Vinh Nhung cười cười, "Xin lỗi, nếu như cô ấy nói
cái gì không nên nói, em đừng để trong lòng. Em gái anh vẫn còn hơi vô
tâm vô tính, không có ác ý gì đâu."
Vinh Nhung chỉ cười, vẫn như cũ không nói lời nào. Cũng chính là vì vô tâm vô tính, nên mới dễ dàng nói lời thật lòng hơn chứ?
Tô Mộng thấp thỏm nhìn Vinh Nhung, quẫn bách giải thích, "Nhung Nhung,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!