Vinh Hưởng và Vinh Nhung nhìn nhau, sau đó thì cả hai người đều đỏ bừng cả mặt.
Bà ngoại Hồng nhíu mày, cười híp mắt buông thìa trong tay xuống, gương
mặt hứng thú nhìn hai đứa bé, "Mặc dù bà tuổi đã cao, nhưng cũng chưa
già tới mức hồ đồ, trò đùa giữa hai đứa bà đây thấy rất rõ ràng. Tiểu
Hưởng đâu rồi, đã sắp mười tám tuổi.... Ở nước ngoài ít năm như vậy, yêu
sớm hay không yêu sớm bà đây hoàn toàn không để ý. Chỉ là nếu như hai
được thực sự có tình cảm với nhau, thì nên nói rõ ràng với nhau. Cho dù
là Tương Vương cố ý, thần nữ vô tình, thì cũng phải nói rõ ràng, không
cần che giấu thử dò xét đối phương như vậy."
(Điển tích Giấc Vu Sơn: Đất Cao Đường, bên cạnh đầm Vân Mộng có hai ngọn núi là Vu Sơn và Vu Giáp thuộc tỉnh Hồ Bắc nước Tàu. Đời Chiến Quốc,
vua Sở Tương Vương thường đến du ngoạn. Một hôm, nhà vua đến đấy, say
sưa ngắm cảnh, một lúc mệt mỏi mới nằm ngủ dưới chân núi Vu Sơn.
Trong lúc mơ màng giấc điệp, vua Sở mộng thấy thiếu nữ tuyệt sắc, mặt
hoa, da phấn, duyên dáng thướt tha đến bên mình, rồi cùng nhà vua chung
chăn gối vô cùng thỏa thích.
Sau khi cùng giai nhân ân ái mặn nồng, vua Sở hỏi:
- Chẳng hay ái khanh ở đâu đến đây để quả nhân duyên may gặp gỡ?
Giai nhân mỉm miệng cười duyên, thưa:
- Muôn tâu thánh thượng! Thiếp là thần nữ núi Vu Sơn qua chơi đất Cao
Đường, vốn cùng nhà vua có tiền duyên, nay được gặp gỡ thật là phỉ
nguyền mong ước. Ở thiên cung, thiếp có nhiệm vụ buổi sớm làm mây, buổi
chiều làm mưa ở Dương Đài.
Nói xong, đoạn biến mất. Nhà vua chợt tỉnh dậy, cảm thấy mùi hương như
còn thoang thoảng đâu đây. Mộng đẹp vơ vẩn trong trí não, nhà vua thấy
luyến tiếc vô cùng. Sau sai người lập miếu thờ (tức miếu Vu Sơn thần nữ) gọi là miếu Triên Viên.)
Bà ngoại Hồng nói xong còn đặc biệt tức giận liếc nhìn hai người một cái, "Bao nhiêu tuổi rồi mà còn như con nít."
"...." Vinh Hưởng nhìn Vinh Nhung, Vinh Nhung lúng túng rũ mắt xuống, vài sợ tóc che giấu vành tai đang ửng hồng.
Bà ngoại Hồng thấy không khí không có gì khác, chống tay vịn cái ghế
đứng dậy, "Trời hôm nay không tệ lắm, bà ra ngoài đi dạo một chút." Bọn
người hầu cũng thức thời tránh đi, cả phòng ăn chỉ còn lại hai người im
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!