Chương 44: (Vô Đề)

Vinh Nhung đờ đẫn nhìn anh rời đi, bóng lưng cao lớn như vậy, lại khiến

mắt cô đau nhói như bị kim đâm. Ngẩng đầu lên, cố gắng không để cho nỗi

chua xót tràn mi, Vinh Nhung tự nhủ với lòng mình, không nên để bóng

dáng giả dối ấy mê hoặc.

Anh không phải là chồng cô, vĩnh viễn không phải.

"Nhung Nhung."

Vinh Hưởng dừng bước, xoay người lại nhìn cô với ánh mắt phức tạp, cuối

cùng nói, "Sau này mẹ anh có thể sẽ nói cho em chuyện bà và ba anh ly

hôn…." Thấy ánh mắt khiếp sợ của Vinh Nhung, anh nhếch môi cười, giọng

nói không hề lộ ra chút sóng gợn, "Mẹ anh yêu người khác. Em chỉ cần

chúc phúc cho bà ấy là được, những cái khác không cần phải nghĩ."

Vinh Nhung hoàn toàn đờ đẫn, sững sờ nhìn biểu hiện bình tĩnh ôn hòa của anh. Vì sao, hình như mọi chuyện đều không giống. Vinh Hưởng đối mặt

với chuyện này lại lộ ra sự trấn tĩnh mà không phải người bình thường ai cũng có thể hiểu được. Thái độ lạnh nhạt của anh, không có một chút tức giận hay bi thương. Vinh Nhung đối mặt với tâm tình lúc này của anh lại bắt đầu cảm thấy khác thường, mang theo một cảm xúc không nói được.

Hình như là, đau lòng.Hồng Mộ nói cho cô biết, quả nhiên là chuyện ly hôn. Bà vô cùng bình

tĩnh, khóe miệng mang theo nét cười như có như không, "Nhung Nhung, dì

và chú có lẽ phải sống riêng, chúng ta….. Đã cố gắng rất lâu, nhưng vẫn

không có cách nào ở chung một chỗ." Hồng Mộ vươn tay dịu dàng vuốt những sợi tóc của cô, đôi bàn tay mang theo nhiệt độ ấm áp dịu dàng, cảm giác ấm áp truyền tới tận đáy lòng.

Cảm giác như thế, Vinh Nhung chưa bao giờ có. Có lẽ, đây chính là phần tình thương tới chậm của người mẹ.

Trong lòng Vinh Nhung có chút luyến tiếc, kinh ngạc nhìn Hồng Mộ, giọng

nói nhỏ nhẹ mang theo chút mong đợi mà hỏi thăm, "Thật sự không thể cứu

vãn sao?"

Hồng Mộ lắc đầu, lún dần xuống ghế salon, đáy mắt xuất hiện vài phần ưu

thương, nhưng nhiều hơn, Vinh Nhung cảm thấy chỉ là bất đắc dĩ.

"Thật xin lỗi, còn cho rằng sẽ mang tới cho con một gia đình hoàn chỉnh. Hiện tại, hình như lại khiến cho con thất vọng rồi."

Vinh Nhung kéo cánh tay Hồng Mộ, đầu gối lên bả vai ấm áp của bà, từ từ

nhắm mắt lại, "Chỉ cần dì hạnh phúc là được rồi, cuộc sống chẳng qua chỉ là mấy chục năm ngắn ngủi, nếu như có thể vui vẻ, cần gì phải uất ức

bản thân mình để thành toàn cho người khác." Nếu như ly hôn có thể khiến cho Hồng Mộ hạnh phúc, như thế vẫn có thể coi là kết cục hoàn mỹ. Có

nhân sẽ có quả, Vinh Nhung càng ngày càng tin tưởng, thiện hay ác đến

cuối cùng sẽ có báo ứng. Vốn dĩ là Vinh Kiến Nhạc là sai, mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, cũng chưa nói tới việc thân thế của cô có bị phơi

bày hay không, cuối cùng vẫn phải trả một cái giá thật lớn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!