Chương 41: (Vô Đề)

Vinh Nhung nhìn lên trước mặt mà không nhịn được nổi lên một sự chua

sót, cảnh tượng như vậy giữa bọn họ có bao nhiêu bình thường. Anh lần

lượt yêu cầu mình, không rời đi, không trốn tránh, nhưng mỗi lần đều bị

anh đẩy ra xa.

Cho dù cố chấp thì cũng sẽ có lúc chán nản.

Vinh Nhung không lên tiếng, trong mắt lại có một ít chất lỏng nóng bỏng, cuối cùng chỉ là nhẹ nhàng cười: "Thì sao, anh định vụng trộm cả đời à. Quê mùa!"

Vinh Hưởng im lặng nhìn cô, đối với tương lai cô vẫn còn lựa chọn trốn

tránh. Anh đột nhiên cảm thấy, đây chính là báo ứng? Nhân kiếp trước,

quả kiếp này. Khi đó cô đối với mình si tình bao nhiêu thì bây giờ phải

hoàn trả lại gấp đôi.

Vinh Nhung nhìn anh không nói lời nào, cuối cùng thở dài, nghiêm túc

nhìn anh: "Cho dù vừa rồi chúng ta mới như vậy, nhưng nó cũng không biểu đạt cái gì cả. Cũng chỉ là chia sẻ bí mật thân thể lẫn nhau mà thôi,

không có gì lớn hơn."

Lông mày Vinh Hưởng nhíu chặt lại, rốt cuộc cũng lộ ra nét mặt quen

thuộc vào kiếp trước của anh. Cười lạnh nói, "Cái gì gọi là cho dù mới

vừa rồi có như vậy, thì cũng không biểu thị cho cái gì?"

Vinh Nhung cắn môi dưới, giống hạ quết tâm vô cùng to lớn, ngẩng đầu lên quật cường nhìn anh, "Thứ anh muốn, em cũng có thể cho như vậy thôi.

Còn thứ khác thì em rất xin lỗi."

Vinh Hưởng im lặng, khắp người đều đã bắt đầu toát lên sự tức giận. Vinh Nhung nhìn anh, dáng vẻ bình tĩnh, làm ra dáng vẻ không ai có thể gây

khó dễ cho mình được nữa. Cuối cùng người thua chính là Vinh Hưởng, anh

chán nãn ngã dài trên giường, cánh tay để lên trán, mím môi không có gì

nữa.

Vinh Nhung nhìn anh một hồi, cuối cùng nhấc chân đá anh: "Này, anh lại đổ thừa cho em nữa rồi sao?"

Vinh Hưởng không nói lời nào, Vinh Nhung lại thử dò xét tính đá tiếp anh một cái, ngay lập tức mắt cá chân liền bị anh nắm lấy. Vinh Nhung còn

chưa kịp đe dọa anh thì đã bị anh dùng sức kéo. Cả người Vinh Nhung

nghiêng ngả, lúc đầu chuẩn bị đập xuống giường, lại bị anh nhẹ nhàng

linh hoạt ôm gọn trong ngực.

Anh nằm nghiêng người, ngón tay vuốt cô sợi tóc, trong mắt có quá nhiều

điều không hiểu cô. Yết hầu của anh trượt lên trượt xuống, cuối cùng

nhốt chặt cô lại, nhỏ giọng nói: "Đừng lộn xộn, mau ngủ đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!