Chương 29: (Vô Đề)

Edit: Sunnie

Vinh Hưởng dừng xe ở cửa trường học, đột nhiên hai người cũng không biết nói. Yên lặng một lúc lâu, Vinh Hưởng nghiêng người kéo cô vào trong ngực, nhẹ nhàng vén vài sợi tóc của cô lên, một câu cũng không cónói. Vinh Nhung ngoan ngoãn dựa vào ngực của anh, nhắm hai mắt lại nghe từng nhịp đập. Đã mất đi quá nhiều thời gian, giờ phút này lại có thể cảm nhận được việc này đúng là có chút không thực cho lắm.

"Vào đi thôi."

Vinh Nhung mở mắt ra, chỉ thấy ở dưới đèn đường của cửa trường học đang đắm chìm gương mặt hạnh phúc của một đôi tình nhân. Cô ngửa đầu lên nhìn anh, ngón tay mơn mớn anhtừng tấc lông mày, mắt, hình như cũng đang cố chấp cầu xin cái gì.

"Em là thật...."

Lông mày Vinh Hưởngnhíu lại, bàn tay của anh nắm lại thật chặt, tất cả cảm xúc đang muốn cuồn cuộn gầm thét đã bị hai mắt đang nhắm thật chặt của anh che kín lại. Anh có chút đau lòng, lại có chút an tâm, phức tạp, cảm xúc dày vò này sắp làm cho anh không biết đâu là mình nữa.

"Ừ...." anh không dám nghe lời kế tiếp của cô, cho dù là cái gì đi nữa thì anh cũng không dám nghe tiếp nữa.

Vinh Nhung rũ mắt xuống, khóe miệng hiện ra một nụ cười khổ. Có lúc cô thật sự rất ghét chính mình tại sao lại hiểu anh đến vậy, giống như giờ phút này đây anhđang giãy giụa và hoảng hốt che giấu, còn có vài phần lo lắng. Cô vươn cánh tay ra ôm chặt lấy anh, nắm thật chặt cổ tay của anh, phủ môi của mình lên môi anh. Rõ ràng là trong lòng mình đang như cả một bãi cỏ um tùm, vậy mà cô vẫn gượng cười trước mặt anhnhư cũ.

"Không sao, em chờ anh, chỉ cần anh vẫn còn, thì em sẽ luôn chờ anh."

Giọng nói hơi khàn khàn, xẹt qua trong lòng anh làm cho anh trở nên mê mang, cảm giác phiền muộn trong lòng chợt tan đi mất sau đó là thay thế bằng cảm giác thoải mái. Vinh Hưởng trố mắt một giây, sau đó thì nắm chặt lấy hông của cô, dùng cái trán của mình chống đỡ cái trán của cô. Một lúc lâu sau mới nói ra một câu: "Thật xin lỗi, cho anh chút thời gian...."

Vinh Nhung chỉ là nhẹ nhàng cười một tiếng: "Ừ, chẳng qua là thời gian em cho anh có hạn, phải biết tiết kiệm để xài."

Vinh Hưởng nắm lấy cằm của cô, khóe môi hiện lên một nụ cười tinh thế nhìn cô mà nói: "Sẽ không quá đã lâu...."

"...."

Vinh Nhung có chút u mờ, không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của anh. Đang muốn mở miệng hỏi thì điện thoại của Vinh Hưởngvang lên, phát ra âm thanh ông ông rất nhỏ ở không gian chật hẹp làm cho người khác cảm thấy cực kỳ ngột ngạt. Vinh Hưởng liếc nhìn màn hình điện thoại di động, khóe miệng giương nhẹ lên nhưng lại không để lại dấu vết gì, lúc bắt máy lại để lộ ra giọng nói vô cùng nghiêm túc: "Dì."

Vinh Nhung khẩn trương nhìn Vinh Hưởng, có chút lo lắng sợ Tống Hải Thanh sẽ nói cái gì chọc giận anh, sự lo sợ này đã bị anh làm giảm đi một phần nào đó.

"Oh.... Em ấy đang ở cùng với con.... rất tốt."

Lúc Vinh Hưởng cúp điện thoại thì trên mặt vẫn tràn đầy nụ cườinhư cũ, Vinh Nhung thật sự không nhìn ra tin tức gìtừ cái nụ cười kia. Vinh Hưởngđể ý tới sự lo lắng của cô, anh liềnnắm lấy tay của cô mà nhẹ nhàng vuốt, cuối cùng đặt ở tước ngực mình rồi nói: "Yên tâm, anh biết rõ nên làm như thế nào, em hãy tin tưởng ở anh."

Nhìn Vinh Nhungđi vào trong trường, Vinh Hưởng không có lập tức rời đi mà cầm điện thoại di động ở lòng bàn tay vuốt ve chốc lát, sau đó từ từ ấn một dãy số. Đầu kia rất nhanh truyền đến giọng nam ồn ào, hình như còn có chút men say, anh chỉ là lười biếng hỏi một câu: "Thế nào?"

"Tôi đồng ý điều kiện của cậu, nhưng đầu tiên cậu phải giúp tôi làm một chuyện." ánh mắt Vinh Hưởngtrở nên thâm trầm nhìn về phía bóng lưng của Vinh Nhung......

Vinh Nhungvừa mới tới dưới lầu của ký túc xá thì đã nhìn thấy bóng lưng của Chung Hách. Anhở xa xa nhìn chăm chú vào mình, bởi vì cự ly quá xa nênVinh Nhung không thấy rõ ánh mắt của anhvào lúc này. Nhưng cô lại có cảm giác không tốt cho lắm, hình như là có một chút áy náy đối với anh. Nhưng rốt cuộc tại sao côáy náy thì cô lại không nói ra được. Quan hệ giữa bọn họ không phải chỉ đơn giản là hợp tác hay sao?

Nghĩ tới đây, Vinh Nhung lại cảm thấy bình thường lại, từ từ đến gần anh, cười nhẹ nói: "Chờ lâu lắm rồi sao?"

Chung Hách nghiêm túc nhìn kỹ cô, nhìn vào đôi mắt trong vắt kia, anh thế nào cũng không thể đem nhìn ra được một màng vừa trong thấy kia lại liên quan tới cô. Anh có chút phiền não, cũng không có lặp tức trả lời. Ở trên người lục lọi một lúc mới móc ra được một điếu thuốc, sau đó thì biếng bật lửa vang lên. Anh nhíu chặt lông mày nhìn chằm chằm vào Vinh Nhung, một lúc lâu sau mới nói: "Em và anh của em.... hai người...."

Vinh Nhung gật đầu một cái, không có một chút do dự: "Đúng, chúng ta ở chung một chỗ. Em yêu anh ấy."

Chung Hách nhìn cô như là quái vật: "Hai người là anh em. Anh em ruột đó! !"

"Vậy thì thế nào?" Vinh Nhung mỉm cười, khẽ nghiêng đầu cười nhìn anh, "Chúng tôi cũng không có làm chuyện xấugì, chỉ là yêu người thân của mình mà thôi. Cho dù anh là ai đi nữa thì em cũng chỉ yêu người kia. Chỉ có anh ấy thôi, thân phận, ruột thịt k không có quan hệ gì hết."

Giờ phút này Chung Hách không biết làm sau hình sự được sự kinh sợ của chính mình, anh đã từng cảm thấy người con gái này rất thần bí, đã từng cảm thấy cô rất hấp dẫn anh. Nhưng giờ phút này anh mới phát hiện, cô ở trước mặt anh hình như không hề có một phút nào là chân thật . Ít nhất, giờ phút này trên mặt côlại bình tĩnh tới mức anh chưa từng thấy qua. Lúc cô nói đến người đàng ông kia thì lại rấtcứng rắn và quả quyết, so với ấn tượng khéo léo nghe lời lúc trước thì hoàn toàn không giống nhau.

Là một cô gái vô cùng bảo thủ không chịu nghe lời.

Thì ra là cô cũng một bộ mặt vô cùng đặc biệt, lại thuộc loại người đơn độc như vậy.

"Anhta có yêu em không? Nếu như yêu em, thì chuyện Tô Mộng gì đó vừa xảy ra là sao? Đừng nói với anh làanh ta chỉ vì muốn đả kích em nên mới tìm một diễn viên tạm thời à. Anhta không giống như là dạng người ngây thơ đâu, Nhung Nhung, anh không hy vọng em sẽ rơi vào đường cùng. Tình cảm như vậy, thật sự là khó có được một cái kết hạnh phúc."

Vinh Nhung ngẩn ra, sự nghiêm túc hiếm có của Chung Hách làm cho cô có chút thụ sủng nhược kinh. Nghĩ đến Tô Mộng, cô không biết nên trả lời sự chất vấn của Chung Háchnhư thế nào. Trên thực tế từ đầu tới cuối Vinh Hưởng đều chưa từng giải việc Tô Mộng tồn tại, ngay cả quan hệ bây giờ củabọn họ cô cũng không biết nên định nghĩa như thế nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!