Tống Hải Thanh ngước lên nhìn người trước mặt, dường như bà đã cắn nát
cả răng. Thế nào cũng không thể đem anh và thiếu niên trẻ trung năm đó
coi như một người, ẩn dấu bốn năm, thì ra chỉ là vì ngày nay. Tống Hải
Thanh từ từ ngồi trở lại trên ghế sa lon cùng anh giằng co: "Tôi không
tin cậu sẽ làm như vậy, dù sao thì Nhung Nhung cũng bỏ ra rất nhiều vì
cậu...."
Vinh Hưởng sớm biết bà ta sẽ dùng đến chiêu này, lông mày khẽ nhíu lại: "Không sao tôi sẽ mỏi mắt trông chờ."
Không thể không nói, trong lòng Tống Hải Thanh Tâm đúng là có chút sợ.
Vinh Hưởng của bây giờ đúng là làm cho bà đoán không ra, nếu nó vẫn còn
thích Nhung Nhung thì lúc ở bãi đậu xe sẽ không làm ra một màn kia. Hiển nhiên là lúc ấy anh biết được có người đang theo dõi nên mới làm ra
chuyện như vậy. Nếu như thật sự yêu một người con gái nào đó, thì sẽ
không cam lòng để cho thân thể của cô ấy bày ra tư thế như vậy trước mặt người đàn ông xa lạ.
Bốn năm, đủ để cho một thiếu niên trở thành người trăm phương ngàn kế,
cũng đủ làm cho một người đàn ông đem sự quyến luyến sâu tận trong đáy
lòng coi như mây khói.
"Cậu có biết tại sao cậu lại bị như vậy không?" Tống Hải Thanh hiện lên
một nụ cười giả dối: "Năm đó ba cậu biết hai người làm ra loại chuyện
trái luân thường đại lý này, dưới cơn nóng giận mới để cho cậu đi Mĩ
học. Vậy thì làm sao lại coi như là đuổi cậu đi? Rõ ràng yêu quá thành
ra trách bậy. Mấy năm nay Vinh thị phát triễn không lạc quan lắm, nếu
Nhung Nhung và Chung Hách ở cùng một chỗ với nhau, đối với chúng ta là
trăm lợi không một hại. Nếu cậu phá hủy từ bên trong, thì ba cậu.... sẽ
rất đau lòng."
Vinh Hưởng cười như không cười nhìn bà, thấy Tống Hải Thanh có chút
không được tự nhiên khi mở miệng nói chuyện: "Dì , chẳng qua dì chỉ có
như vậy thôi." Anh từ từ nghiêng người, cùi chỏ chống đỡ trên đầu gối
chống cằm lên nhìn bà: "Nói tới nói lui chỉ biết lấy tấm bài tình thân
ra, loại kỹ xảo này đúng là dư dả để đối phó tôi của bốn năm về trước.
Đáng tiếc, đối thủ của bà bây giờ là tôi. Vinh Hưởng của hiện tại cái gì cũng đều hiểu, duy nhất chỉ có không biết yêu!"
Tống Hải Thanh cuối cũng bị chọc giận rồi, mím chặt môi trừng mắt nhìn anh. Nhưng một lời nói cũng không nói ra được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!