Editor: SunniePham
Vinh Nhung mấp máy môi, cuối cùng vẫn mệt mỏi không muốn nói tiếp với
anh. Cứ như vậy đi, vấn đề giữa bọn họ vốn là vòng tròn đồng tâm, cho dù có cuộn tròn thế nào đi nữa thì cuối cùng ngọn nguồn cũng chỉ về phía
Tống Hải Thanh. Cô đi chân trần về phía trước, đi tới nơi nào cũng lưu
lại dấu chân ẩm ướt.
Vinh Hưởng đưa tay bắt lấy cổ tay của cô: "Cùng anh trở về!"
"Trở về làm gì, tiếp tục bồi rượu sao? Bộ dáng này của em anh không thấy ngán sao?" Vinh Nhung nhíu mày bắt đầu giãy giụa, đáng tiếc là cổ tay
lại bị anh nắm chặt, làm thế nào cũng thoát không khỏi tay của anh.
Vinh Hưởng nhắm mắt lại, cắn răng nói: "Em nghĩ anh như vậy sao?"
Vinh Nhung hít một hơi thật sâu, gương mặt trở nên bình tĩnh đưa mắt
nhìn anh: "Vinh Hưởng, chúng ta nói rõ ràng đi. Bốn năm trước anh đã
nói, khi chúng ta gặp lại nhau thì cũng không phải là anh em. Bây giờ
anh lấy lặp trường gì để trông chừng em, lấy lập trường gì để uy hiếp
em?"
Vinh Hưởng ngẩn ra, nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng của cô, vốn suy nghĩ của anh
đang rối rắm nhưng giờ lại càng không rõ hơn. Rồi sao đó thì từ từ cười
ra tiếng, cặp mắt như băng lạnh đâm về phía của cô: "Em cho rằng tất cả
mọi chuyện cứ như vậy à? Tống Hải Thanh thiếu tôi bao nhiêu, em so với
người khác vốn dĩ là biết rất rõ mà." Anh đứng rất gần cô, gần đến mức
cô có thể nhìn thấy trong đôi mắt màu nâu kia hiện lên sự lạnh lùng dữ
tợn rất rõ ràng, "Tên Chung Hách kia, Tống Hải Thanh rất trông mong em
qua lại với hắn đúng không? Em cảm thấy.... Tôi sẽ dễ dàng để cho Tống
Hải Thanh được toại nguyện sao?"
Vinh Nhung cảm nhận hơi thở của anh phả vào trên mặt của mình, ngước đầu lên không hề chớp mắt mà nhìn vào trong mắt của anh. Anh thật sự không
còn thương cô, Vinh Hưởng đã từng yêu cô. Bây giờ trong đầu anh chỉ còn
lại cái chết của Hồng Mộ, còn có sỉ nhục bị đuổi đi của bốn năm về
trước. Vinh Nhung rất muốn cười, nhưng mà lại cười không nổi, chỉ có thể yên cong người mà mang giày vào.
Vinh Hưởng nhìn đầu ngón tay của cô đều đã phát run lên, thắt đi thắt
lại vài lần nhưng cũng không thể nào thắt được dây giày của đôi giày
sandal chẳng hề phức tạp lại. Vinh Hưởng lạnh mặt ngồi nhổm xuống, từ từ giúp cô thắt lại dây giày. Khi ngón tay chạm đến cổ chân trơn mịn của
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!