Editor: SunniePham
Dụng cụ lạnh lẽo như băng khuấy động trong bụng của cô, bụng dưới truyền tới cảm giác như bị rút nước vô cùng chân thật, cảm nhận được hai chân
bị tách ra.... Đột nhiên Vinh Nhung mở mắt ra, phòng ngủ màu xanh lam có màn cửa sổ nhẹ nhàng lay động ở trong gió. Ánh sáng mặt trời chíu chói
cả mắt, cô ngẩn người nhìn nóc nhà trắng noãn, nhất thời giật mình cũng
không biết mình đang ở nơi nào, sau đó thì bám lấy thân thể ngồi dậy.
Phòng ngủ trống rỗng chỉ còn có một mình cô, Vinh Nhung mơ hồ một hồi
mới nhớ lại buổi tối cô có hẹn cùng với Vinh Hưởng. Do ngủ trưa quá lâu nên gương mặt của cô bây giờ toàn là dấu hồng hồng. Cô chậm rì rì từ
trong tủ quần áo tìm cái váy dài Givenchy của Tống Hải Thanh mua, trang
điểm nhạt một chút rồi thoa chút son màu quả quýt. Cuối cùng thì khí sắc cũng trở nên tốt một chút, cô mỉm cười với mình ở trong gương một cái.Vinh Hưởng xe dừng ở trước cửa trường học, trực tiếp gọi vào điện thoại
trong phòng. Vinh Nhung giẫm gót giày xăng
-đan nhỏ lên xe, anh lẳng lặng nhìn chăm chú cô một hồi, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng cười nói một tiếng:
"Rất đẹp".
Vinh Nhung cẩn thận nhìn anh, không gian chật hẹp cũng tràn ngập mùi vị
đặc trưng thuộc về anh, làm cho tim của cô đập không ngừng.
Vinh Hưởng khởi động xe, cả đường đi đều yên tĩnh không nói một lời nào, gương mặt đầy vẻ dứt khoát không lộ ra một chút cảm xúc nào cho cô
biết. Kể từ khi gặp lại, anh luôn là mang kính, tròng kính chặn lại tâm
tư của anh, càng làm cho người ta không đoán được điều gì.
Trong lòng Vinh Nhung lặng lẽ nhảy nhót rồi lại mơ hồ chần chừ, Vinh
Hưởng không còn giống như lúc xưa, luôn im lặng và khó hiểu như vậy. Rốt cuộc anh đang suy nghĩ điều gì, rồi lại dẫn cô đi tới nơi nào?
Xe dừng lại ở trước một nhà hội nghị, Vinh Hưởng không có giải thích dư
thừa, hình như anh chắc chắn cô sẽ đi theo. Cho nên anh trực tiếp xuống
xe, đứng ở trước xe yên lặng nhìn cô, hôm nay anh mặc đồ vest càng làm
nổi lên sự kiêu ngạo của chính mình.
Vinh Nhung do dự một chút, cuối cùng vẫn mở cửa xe đi theo anh. Nhà hội
nghị này rất có tiếng ở thành phố N này, coi như cô rất ít khi đi đến
mấy chỗ ăn chơi nhưng cũng biết bên trong toàn là ngư long hỗn tạp.
Phục vụ dẫn đường ở phía trước luôn nhìn cô với ánh mắt vô cùng mập mờ,
Vinh Nhung không được tự nhiên nắm chặt lấy tay của mình, bởi vì giày
mang gót nhỏ không quen nên cô cũng đặc biệt cẩn thận.
Lúc đi qua hành lang, Vinh Hưởng đã nhận ra động tác nhỏ của cô, anh cố
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!