Một bữa cơm mà ăn tới kiệt sức, không khí sôi nổi trên bàn ăn hình như
hoàn toàn không liên quan tới mình, Vinh Nhung chỉ cảm thấy nhạt như
nước ốc. Cô không hiểu được sao Vinh Hưởng vẫn có thể coi mọi chuyện như mây trôi nước chảy, cô diễn không nổi, vội vã ăn vài miếng cơm rồi
thôi. Anh càng thoải mái tự nhiên như thế, cô càng không còn mặt mũi
nào.
Cô cảm thấy mình chính là kẻ ngu, một kẻ ngu chỉ luôn trốn tránh trong
quá khứ không hơn không kém. Bước qua đủ các loại ánh mắt, trở thành một trò hề để mua vui cho những người khác trong phòng.
Vinh Nhung đau tới quặn lòng, một mình ngồi trong phòng khách nhấm nháp sự đau đớn.
Chung Hách ngồi xuống bên cạnh cô, chăm chú nhìn cô, dưới ánh đèn chiếu
sáng, trên trán cô là lớp mồ hôi thật mỏng, bờ môi cũng nhợt nhạt khác
thường. Cô mặc một thân quần áo màu đen khiến cho vẻ nhợt nhạt càng thêm nổi bật.
"Không sao chứ, không thoải mái?"
"…… Không có việc gì."
Ánh mắt Vinh Nhung trở nên mơ hồ không có tiêu điểm, trông cô giống như
Du Hồn, một lúc lâu sau mới sợ hãi đưa bắt túm lấy tay áo của Chung
Hách. Chung Hách thụ sủng nhược kinh nhìn ngón tay cô hơi run rẩy, cô
đang chủ động chạm vào anh ?!
"Chúng ta đi thôi?"
Chung Hách thấy một loại cảm xúc giống như đang cầu xin ở trong mắt cô,
đây là lần thứ hai trong ngày anh ta nhìn thấy dáng vẻ luống cuống của
cô. Anh ta có chút nghi ngờ, nhưng cũng có phần vui vẻ. Lúc này, anh ta
cảm thấy cô đang rất cần tới mình, khiến anh ta có cảm xúc như đạt được
thành tựu. Chung Hách cười lưu manh, "Vậy em phải cầu xin anh!"
Đôi mắt Vinh Nhung đen nhánh, lấp lánh nhìn anh ta, "Cầu xin anh ……"
Chung Hách trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt dời khỏi đôi mắt cô, liếc xuống
đôi môi đỏ tươi kia. Chợt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, hầu kết chợt
động. Anh ta không kiềm chế nổi đưa tay ra muốn ôm cô, bàn tay vươn ra
nửa chừng còn chưa đặt xuống đã bị một âm thanh lạnh nhạt làm cho hoảng
sợ.
"Anh Chung muốn uống chút gì không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!