Chương 21: (Vô Đề)

Vinh Hưởng cố ý xem nhẹ con đau nhói từ ngực truyền tới, vội vã xoay người

vào trong phòng, "rầm" một tiếng cánh của đóng sầm lại. Anh không thể

nhìn, không thể nghĩ. Mỗi một câu, mỗi một giọt nước mắt của cô đều như

một roi quất vào trái tim của anh. Không trở lại được, cái gì cũng không thể trở lại. Anh nhắm chặt mắt, vì ra sức nhắm chặt mắt lại mà hai bên

vành mắt trở nên rất đau. Cô là con gái của Tống Hải Thanh, anh lần lượt nhắc nhở mình.

Điện thoại di động ở trong túi áo của anh run lên, nhìn màn hình âm u mà cả gương mặt của anh trở nên lạnh lẽo .

"Thiếu gia, bản số xe mà cậu nói tôi đã điều tra rồi. Chủ xe đã sớm báo

mất đồ rồi.... chiếc xe bỏ lại ở hiện trường tôi đã điều tra, người đó

nhìn rất quen mắt, chính là lính của anh Nhạc...."

"Tôi biết rồi." Vinh Hưởng phiền não cắt đứt báo cáo của Nhạc Lôi, nhà họ Vinh còn có thể bẩn hơn được nữa sao?

"Gần đây Tống Hải Thanh cũng không có hàng động gì, chỉ là...."

"Có gì cứ nói."

"Giống như là bà ta rất thân với anh Nhạc...."

Vinh Hưởng nắm chặt điện thoại di động, cằm dưới căng cứng lên, cuối

cùng không có cảm xúc gì chỉ "ừ" một tiếng, điện thoại di động từ từ

trượt vào túi áo. Anh ngừng thở lưu ý động tĩnh bên ngoài, thật lâu cũng không có âm thanh, cô đi chưa? Vinh Hưởng khẽ thở dài, cô đi cũng tốt.

Ít nhất.... Nhà họ Vinh này tất cả đều bẩn thỉu, cô không cần vùi lấp

mình trong đó. Nếu vậy thì trong lòng cô anh cũng còn có thể lưu lại một chút điểm tốt?

Vinh Nhung đứng ở ngoài cửa thật lâu, từ từ kéo hành lý rời khỏi Nhà họ

Vinh. Nơi này, mỗi một lần rời đi, cũng làm cho anh và cô càng tổn

thương thêm một phần. Mỗi một lần, cũng làm cho bọn họ càng thêm xa

cách. Vinh Hưởng nhìn cô nhìn bóng lưng yếu ớt đơn độc từ từ biến mất,

lòng của anh cũng bị xé ra từng chút một.

***

Lúc Tống Hải Thanh tìm được Vinh Kiến Nhạc thì ánh mắt lặp tức bốc lửa.

Trên người của ông còn vướng lại mấy món đồ của phụ nữa, ngón tay đỏ

chót của bà liền nắm lại thật chặt. Vinh Kiến Nhạc híp mắt nhìn bà, cười lạnh một tiếng, rồi sau đó nhắm mắt lại. Ly rượu trong tay mới vừa

giương lên một nửa thì lặp tức bị bà đoạt đi, trực tiếp ném xuống đất.

Lặp tức trên đất tràn đầy mãnh vỡ, những người trong phòng đều thức thời mà đứng sang một bên. Vinh Kiến Nhạc cũng không phát cáu, đưa tay lấy

một cái ly khác. Tống Hải Thanh nhìn bộ dáng của ông liền phát bực, lặp

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!