Chương 20: Khe hở trong tim

Mưa ngày một lớn, dòng người dần tản ra theo từng nhóm nhỏ. Vinh Kiến

Nhạc đưa mẹ ruột Hồng Mộ rời khỏi, bà cụ bước chân sớm đã tập tễnh, nét

mặt khô kiệt. Cầm chặt tay Vinh Kiến Nhạc, định nói lại thôi, cuối cùng

chỉ im lặng lau nước mắt. Người đã mất, có nói gì đi nữa cũng chỉ vô

ích.

Vinh Hưởng đứng trước bia mộ, giống như xa cách với toàn bộ thế giới.

Vinh Nhung lạnh cóng tới mức run lẩy bẩy, chậm rãi đến gần anh, "Anh ơi

…… Về thôi." Vinh Hưởng không lên tiếng, chỉ quay đầu lại nhìn cô. Vinh

Nhung đón nhận ánh mắt của anh, hơi rũ mắt xuống. Vì sao trong mắt của

anh ấy, lại manghàm ý của sự tha thứ?

"Như thế nào?"

Vinh Hưởng cười lạnh, vừa nói vừa bước lên phía trước. Trong lòng Vinh

Nhung chợt dâng lên lạnh lẽo, không ý thức được mà đi theo bước chân

anh. Vóc dáng cao lớn của anh lúc này lại lộ ra sự cô đơn, bước chân

nặng nề chậm chạp. Vinh Nhung cách anh mất bước chân, không dám tùy tiện tiến lại gần. Anh lúc này, quanh người đều lộ ra cảm giác xa lạ khiến

cô đề phòng.

Cô sợ, sợ giờ phút này anh sẽ nhìn cô.

Vinh Hưởng đi phía trước, bước chân nặng nề xuyên qua màn mưa bàng bạc,

nước mưa tí tách nhỏ xuống từ tóc anh. Vinh Nhung bị lạnh đến nỗi răng

va lập cập, hai tay ôm chặt lấy cơ thể để giữ ấm. Không biết đi được bao lâu, nghĩa trang hoang vu dường như chỉ còn lại hai người họ. Bên tai

trống rỗng chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi "Ào ào", không khí vùng ngoại ô

thoang thoảng mùi bùn đất dưới trận mưa.

Vinh Hưởng ngẩng mặt lên, mặc cho nước mưa chảy xuống theo khuôn mặt

anh, chảy vào trong miệng mặn chát. Anh dừng chân, âm thanh bình tĩnh

ngoài dự đoán, "Vì sao lừa anh?"

Lòng Vinh Nhung như thắt lại, cắn chặt hàm răng tới phát đau. Anh biết

rồi! Là Tống Hải Thanh nói. Trong lòng cô ấm ức chua xót, cái lạnh từ cơ thể lan vào tận tim, cô chỉ biết ngây ngốc đứng nhìn bóng lưng anh. Bất chợt cảm thấy tự giễu, Tống Hải Thanh là ai chứ? Ích kỷ cực độ, là

người phụ nữ bạc bẽo vô tình, bà ta sao có thể bỏ qua cơ hội này để đả

kích nhà họ Vinh.

Toàn thân ướt lạnh cũng không sánh bằng sự rét buốt trong lòng, bên tai

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!