Thật vất vả mới về đến nhà, trên đầu Vinh Nhung đã đổ đầy mồ hôi, toàn bộ
phía sau lưng đều ẩm ướt hết. Gian nan mở cửa ra, khom lưng chuẩn bị
bước vào phòng thì cánh cửa của gian phòng cách vách chợt mở ra, bóng
dáng Tống Hải Thanh xuất hiện trước cửa. Đầu tóc rối bù xốc xếch, nhưng
dáng vẻ vẫn lành lạnh cao ngạo như cũ đưa mắt nhìn cô.
"Chết ở đâu, mà bây giờ mới trở về?"
".... Ở nhà bạn học ôn bài, quên thời gian." Vinh Nhung giữ chặt áo khoác, lo sợ bị bà nhìn thấy cái váy bên trong.
Tống Hải Thanh đến gần cô, không chút do dự mà giơ tay lên tát cho cô
một bạt tay. Trên mặt đau rát, Vinh Nhung phản xạ có điều kiện mà xoa
nhẹ gò má, cắn chặt môi không nói thêm gì nữa.
"Dám nói láo phải không?"
"Xin lỗi."
"Cô còn có liêm sỉ hay không hả? Thân là con gái, mà lại không có một
chút tự ái, lại quấn quýt với người khác đến trễ như vậy mới trở về! Khó trách người nhà họ Vinh đều ghét bỏ cô!!" Giọng nói sắc bén của Tống
Hải Thanh vang lên trong đêm khuya an tĩnh, bà chỉ vào đầu mũi của Vinh
Nhung, ngón tay mơ hồ phát run, "Đúng là không có tiền đồ, nếu cô là con trai, thì chúng ta cần phải ở nơi này chịu khổ sao?"
"...." Vinh Nhung cắn chặt môi dưới không có lên tiếng, là vì lý do này
sao? Chẳng lẽ không phải là do bà quyến rũ chồng của chị em tốt của mình sao? Chẳng lẽ không phải là vì bà là người thứ ba phá hư hôn nhân của
người khác sao!
Thế nhưng những lời này Vinh Nhung sẽ không nói ra khỏi miệng, bởi vì
cãi vả như vậy cô đã sớm thành thói quen, bị chỉ trích, bị giận chó đánh mèo cũng không phải là lần đầu tiên. Mẹ của cô, lúc oán, lúc hận, thì
cô chính là nơi tốt nhất để bà xả giận. Nếu như cãi lại, chỉ sẽ bị tức
giận của bà ảnh hưởng đến, lại bị đánh thảm hại hơn mà thôi.
Luộc trứng gà xoa mặt, Vinh Nhung không muốn ngày hôm sau đến trường với khuôn mặt sưng đỏ như vậy để hấp dẫn ánh mắt của người khác. Sau khi
thu xếp xong mọi thứ nằm xuống giường thì đồng hồ đã điểm đến 4 giờ, cô
mệt mỏi kiệt sức mà ngủ mất, hơn nữa còn nằm mộng.
Trong mộng, là mười năm trước khi cô ở nhà họ Vinh. Trong trí nhớ có một bé trai nhìn mình cười đến sáng lạng như ánh mặt trời, ở trong một góc
tường cũ kỹ loang lỗ của trường học, có một ít nhánh cây thường xuân leo lên, ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây vẩy xuống ánh
vàng nhỏ vụn. Cậu bé vươn tay vỗ nhẹ vào những sợi tóc mềm mại của cô bé đang đứng khóc thút thít ở góc tường, thổi nhẹ lên đầu gối đang chảy
máu của cô bé.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!