"Vậy thì anh đi đi, dì mà nhìn thấy em sẽ không vui đâu." Vinh Nhung đi
vài bước rồi đứng lại ở sau lưng Vinh Hưởng, tay nắm chặt khung cửa
không chịu buông tay, cả gương mặt đều nịt nọt lấy lòng anh.
Vinh Hưởng dừng bước chân, nhìn cô khẩn trương và đề phòng như vậy làm
cho anh có chút buồn cười cũng đồng thời có chút buồn bực: "Buổi tối
cũng phải gặp, hôm nay là sinh nhật của mẹ chắc hẳn mẹ sẽ rất vui vẻ,
vậy nên chắc mẹ sẽ không làm khó gì em đâu. Em và anh chỉ cùng nhau đi
đón mẹ thôi mà, sợ cái gì chứ?" Nói xong lại dùng sức lôi kéo cô, ai mà
biết cô nhóc này nhìn ốm tong ốm teo nhưng sức lại không yếu tí nào. Nếu dùng sức tiếp thì anh sợ sẽ làm cô bị thương.
Vinh Nhung kiên quyết lắc đầu: "Đừng mà, dì đi Mỹ vui chơi giải sầu vừa
mới về mà còn phải nhìn em nữa thì tâm tình không chừng sẽ trở nên xấu
đi đó." Cô bây giờ là thật rất sợ gặp lại Hồng Mộ, nếu không cẩn thận sẽ nổ tung cả bãi mìn, nói không chừng quan hệ mỏng như băng đối với Vinh
Hưởng cũng sẽ bị đánh nát.
Vinh Hưởng nhíu mày, trong lòng có chút bất đắc dĩ. Sức dùng ở tay buông lỏng đi nhiều: "Vậy em để tài xế chỡ mình về nhà rồi đợi ở nhà đi, anh
sẽ đón xe đi ra sân bay."
"Không cần đâu tự em sẽ ngồi xe buýt về. Anh cũng mau đi đi, trời lạnh như vậy đừng bắt dì phải đợi."
Trên mặt Vinh Hưởng có chút nụ cười, lặng lẽ ôm cô một cái rồi cúi người nói nhỏ bên tai của cô: "Nhanh như vậy đã biết yêu thương mẹ chồng, có
cô dâu thân thiết như vậy thật muốn lấy về nhà sớm một chút để thương mà ."
"...."
Vinh Nhung đỏ mặt đẩy anh ra, nhìn xunh quanh không ai chú ý tới cử động của bọn họ. Anh thấy hàng động của cô thì suy nghĩ xem ra lá gan của cô cũng lớn hơn rồi, dám nhăn mặt nhíu mày le lưỡi làm động tác xấu còn cố ý trêu chọc anh: "Vậy thì em sẽ coi tình hình rồi mới chịu lấy anh."
Vinh Hưởng nhìn dáng vẻ cười nói ríu rít của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng nhìn cực kỳ mê người làm cho trong lòng của anh trở nên ngứa ngáy. Nhưng cái gì cũng không thể làm, nên chỉ có thể cắn răng nghiến lợi hù
dọa cô: "Ngứa da rồi à, để coi buổi tối anh sẽ trị em thế nào đây."
Vinh Nhung híp mắt, nhướng chân lên giống như con cáo nhỏ, giọng nói mập mờ trầm: "Buổi tối em sẽ không khóa cửa chờ anh.... Để xem trong hai
chúng ta ai sẽ trừng trị người nào." Nói xong rồi cô còn nháy mắt mấy
cái với anh.
Một cơn máu nóng xông lên đại não, Vinh Hưởng đưa tay muốn bấm gáy cô
thì Vinh Nhung chợt lui về phía sau một bước: "Dịch Phong, anh đến tìm
anh trai của em à."
Vinh Hưởng thu vẻ mặt lại, giận tái mặt quay ra phía sau nhưng sau lưng
làm gì có ai tên Dịch Phong? Trong lúc nhất thời anh hiểu rõ mình bị cô
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!