Chương 17: (Vô Đề)

Vẻ mặt Hồng Mộ lạnh lùng làm cho một chút mềm lòng của Vinh Kiến Nhạc đề vỡ ra, ông buông valy trong tay xuống đến gần bà. Cả người đều cảm thấy uể oải, "Mộ Mộ, không phải như em nghĩ...." Một câu ông cũng nói không

nên lời, không phải như bà nghĩ, vậy thì như thế nào? Trên thực tế, là

ông phản bội bà, cho dù chỉ là một lần thì cũng là phản bội.

Hồng Mộ bình tĩnh nhìn ông, dường như làm cho ông không có cơ hội để nói tiếp. Một chút xíu dũng khí Vinh Kiến Nhạc tích góp được, nhưng khi

nhìn thấy con ngươi trong sáng ở trong măt của bà thì từ từ tiêu tán

hết. Cuối cùng chỉ biến thành một câu gượng ép lời nói qua loa: "Cô ta

bị ung thư cổ tử cung, không còn có bao nhiêu thời gian, cô ấy.... nhớ

Nhung Nhung."

Hồng Mộ không nói gì thêm, liếc nhìn Tống Hải Thanh rồi xoay người đi

lên lầu, cho dù là một giây bà cũng không muốn tiếp tục nhìn thấy người

phụ nữ vô sỉ này nữa.

"Vinh Kiến Nhạc, phòng này là cha tôi để lại cho tôi. Nếu muốn cùng bạn

của ông song túc song tê* thì tôi không phản đối. Nhưng ông cút ra khỏi

phòng của tôi."

(Song túc song tê: ở cùng nhau, bay cùng nhau. Tương tự với những người yêu không thể tách rời.)

Vinh Hưởng và Vinh Nhung sững sờ đứng nguyên tại chỗ nhìn ba người trong phòng khách. Hồng Mộ ưu nhã kiêu ngạo cất bước, lúc đi lên cầu thang

ánh mắt phức tạp liếc nhìn Vinh Nhung, khóe môi hơi cười cười.

Vinh Nhung đứng tại chỗ không tiếng động cúi đầu xuống khiển trách chính mình, bàn tay siết thật chặt, không dám nhìn Hồng Mộ, cũng không dám

nhìn người bên cạnh mình một cái. Vinh Hưởng chỉ lạnh lùng liếc nhìn

phòng khách, rồi xoay người rời đi.

Trong nháy mắt mọi thứ đều trở nên yên tĩnh, Vinh Kiến Nhạc khổ sở nhắm

lại mắt, nói với Tống Hải Thanh: "Đây chính là kết quả cô muốn sao?"

"Tôi không ngờ cô ta lại có thể bình tĩnh tới vậy, xem ra, địa vị của

ông ở trong lòng cô ta còn không bằng căn nhà này." Tống Hải Thanh nhún

vai, nhẹ nhàng giễu cợt.

Vinh Kiến Nhạc hoàn toàn không có phản bác lại, yên lặng đi về phía bà,

khom lưng thay bà cầm hành lý: "Tôi sẽ sắp xếp cho cô ở chỗ khác." Đi

hai bước thì ông dừng lại, im lặng một lúc mới nói tiếp: "Đừng tiếp tục

lấy những thứ đó ra uy hiếp tôi... tôi không có kiên nhẫn."

Tống Hải Thanh cắn răng, cuối cùng cười một tiếng: "Được." Rồi quay đầu

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!