Bình yên được vài ngày càng khiến cho Vinh Nhung càng không nỡ, từ ngày
đó về sao Tống Hải Thanh cũng không có chủ động đi tìm cô. Mà Vinh Kiến
Nhạc mỗi ngày đều về nhà rất đúng giờ, cho dù hiếm khi có xã giao thì
cũng sẽ xin phép với Hồng Mộ. Vinh Nhung nghĩ có lẽ chính mình thật sự
đã quá lo lắng rồi. Bình thường Vinh Kiến Nhạc yêu Hồng Mộ như vậy, chắc hẳn cũng sẽ không dễ dàng bị Tống Hải Thanh chi phối.
Mà Vinh Kiến Nhạc từ ngày đó về sau không có gặp lại Tống Hải Thanh. Nếu không ngày đó phải bị bà ta chọc giận, chạm đến vết thương trong đáy
lòng, đồng thời ông cũng tự giận vì chính mình cũng không khống chế được cảm xúc của mình, mới đem tất cả tức giận và áp lực toàn bộ phát tiết ở trong cơ thể bà. Không sai, ông cần một loại phát tiết. Nhưng mà sau
khi phóng túng qua đi cũng không làm cho ông nhẹ nhõm một chút nào,
ngược lại ông cảm thấy có tội sâu hơn. Cho nên ông cự tuyệt tất cả các
lời mời của Tống Hải Thanh, đến cuối cùng cả điện thoại cũng không nhận.
Tống Hải Thanh lại một lần nữa bị chọc giận, hoàn toàn hiểu rõ mọi
chuyện. Bà ngồi ở trên ghế sô pha, nhìn màn hình di động đen thui, lạnh
lùng bật cười: "Vinh Kiến Nhạc, đây chính là ông ép tôi."
***
Vinh Nhung đã đợi ở cổng trường rất lâu rồi, dòng người tan học nhốn nha nhốn nháo trào ra, cô cẩn thận dựa vào cạnh cửa. Chờ rất lâu mà còn
chưa thấy Vinh Hưởng đi ra, Vinh Nhung quay đầu nhìn nhìn quanh, nhìn
thấy có mấy người đang đi xuống lầu trong đó có anh và Dịch Phong đang
chậm rãi đi xuống. Cô nhìn anh mặc quần áo chơi bóng màu trắng, trong
nháy mắt gương mặt của Vinh Nhung trầm xuống, đờ đẫn mà dùng mũi chân đá mặt đất.
Vinh Hưởng để cho bọn người Dịch Phong đi tới sân banh trước, cả đám
người cũng nhìn thấy Vinh Nhung, hi hi ha ha mà cười chào hỏi cô. Vinh
Nhung lanh lợi mà mỉm cười gật đầu với bọn họ, nhưng khi nhìn về hướng
của Vinh Hưởng thì vẻ mặt liền trở nên nghiêm túc, dáng vẻ dường như là
không muốn gặp mặt anh.
Vinh Hưởng buồn cười cúi người nhìn cô: "Sao gương mặt lại biến sắc như vậy? Anh có tội gì với em sao, con chim sẻ nhỏ?"
Vinh Nhung lườm anh, giọng điệu cũng không tốt lành gì: "Quay về sớm sao không nói cho người ta biết! Để cho em giống như kẻ ngốc đứng ở chỗ
này, có phải anh có cảm giác rất có thành tựu phải không."
"... Quên, bây giờ nói thì không phải cũng giống như nhau sao."
Vinh Hưởng không biết lửa giận của nha đầu ở đâu ra, mà gần đây ngày
càng lợi hại. So với lửa của Hỏa Diệm thì càng khó dập tắt hơn, cả ngày
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!