Đến cuối cùng thì chiếu cái gì, Vinh Nhung hoàn toàn không biết, vì cô đã bị người nào đó vừa dụ dỗ vừa lừa gạt để bàn tay nhỏ bé của mình chạy loạn ở trên người anh, xong rồi cũng không biết thật ra nói là cái gì. Mỗi
lần chạm vào da thịt của anh, cô còn chưa làm gì thì đã hoảng hốt thu
tay lại, nhưng ở tại nơi công cộng nên cô cũng không dám buông tay ra.
Vinh Hưởng nhìn dáng vẻ này của cô vừa ngứa ngáy lại vừa động tâm, làm
cho động tác không kìm chế lại được.
Lúc hết phim Vinh Nhung vẫn còn cảm nhận được nhiệt độ ở trong tay của
mình, trong cái khoảng khắc vuốt ve đó, trong đầu cô thỉnh thoảng sẽ
phát họa hình dáng của nó, sau đo thì ngây ngốc ra rồi lại đỏ mặt.
Đến cửa siêu thị, Vinh Hưởng vào trong lấy đồ, Vinh Nhung đứng đợi ngoài cửa. Có chút hứng thú nhìn một đôi tình nhân đang giẫn dỗi ở cách đó
không xa, trong mắt đều là ý cười. Đột nhiên bả vai bị vỗ nhẹ, Vinh
Nhung cong khóe môi lên quay đầu lại. Nhìn thấy người mới thì lặp tức
trong lúc nhất thời cả người đều trở nên cứng ngắc, đỡ đẫn mà đứng tại
chỗ giống như bị hóa đá.
Ánh mắt của đối phương nhìn cô rất mảnh liệt làm cho cô có cảm giác áp bức, lúng túng mở miệng gọi: "Mẹ..."
Tống Hải Thanh mới vừa trở về thành phố N không lâu, bà nghĩ thầm có nên đi gặp cô con gái "đã lâu không gặp" của bà hay không, ai ngờ lúc đi
đến cửa hàng thì lại đúng lúc gặp mặt như vậy. Nhìn xa còn tưởng rằng
mình nhận lầm người, vì cách ăn mặc tỉ mỉ như thế này thật sự không
giống với con bé lúc trước. Tống Hải Thanh cười đến cực kỳ rạng rỡ:
"Nhung Nhung, có nhớ mẹ không?"
Vinh Nhung khẩn trương nắm chặt vạt áo, khóe môi mấp mấy, một lúc lâu
cũng không nói ra tiếng. Tống Hải Thanh cũng không tức giận, đưa tay lên sờ sờ tóc của cô, giọng nói vô cùng dịu dàng: "Nhung Nhung, mẹ đi hơn
nữa năm rồi, bây giờ cũng đúng lúc nên thực hiện lời con đã hứa lúc đầu
với mẹ chứ?"
Vinh Nhung mở to hai mắt, trong nháy mắt cả người như không còn sức sau
đó thì lui về sau một bước dài. Chuyện nên tới, muốn trốn cũng không
được.....
Vinh Hưởng ở xa nhìn thấy Vinh Nhung đang đưa lưng về phía anh, nhìn
dòng người đang ở ngoài đường, anh đi tới gần cô, tay còn chưa chạm đến
bả vai thì cô đã cảnh giác quay đầu lại. Ánh mắt kia, giống như là lộ ra chút hoảng sợ và... chán ghét?
Vinh Nhung vừa nhìn thấy anh thì lập tức bổ nhào vào trong lòng ngực của anh, giống như bị ngăn cách mấy thế kỷ rồi dùng sức ôm chặt lấy hông
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!