Sự thay đổi giữa Vinh Hưởng và Vinh Nhung rất nhỏ nên không có ai nhìn
ra. Ở trước mặt người khác họ vẫn cãi nhau ầm ĩ như cũ, thỉnh thoảng
tính xấu của Vinh Hưởng sẽ bọc phát, ầm ĩ với Vinh Nhung một trận rồi bỏ đi. Tương Mạch rất kinh ngạc, hình như Vinh Nhung đối với Vinh Hưởng
hoàn toàn không có chút giới hạn nào. Cho dù anh vui giận thất thường
hay vô lý ngang ngược ra sao thì Vinh Nhung luôn bao dung vô điều kiện.
Hai anh em này, hình như Vinh Hưởng mới là người ấu trĩ nhất.
Tương Mạch và Vinh Nhung ở nhà ăn đợi Dịch Phong và Vinh Hưởng đến, Tương Mạch chống cằm yên lặng nhìn Vinh Nhung.
Vinh Nhung bị cô nhìn chằm chằm nên có chút sợ hãi, ngượng ngùng phất
phất tay: "Nhìn cái gì, đừng nói là vứt bỏ Dịch Phong rồi quay sang yêu
tớ đấy."
"Nhung Nhung, Vinh Hưởng coi như là bị hủy trong tay cậu rồi."
"..." Vinh Nhung chột dạ trong lòng, ngây ngốc nhìn cô, chẳng lẽ Tương Mạch đã nhìn ra cái gì rồi sao?
"Nói thật đi, cậu hận anh ta sao?" Tương Mạch híp mắt áp sát lại gần cô, sờ cằm gương mặt vô cùng quỷ dị.
"?" Càng nói Vinh Nhung càng không hiểu gì cả.
"Cậu đang trả thù cho mười năm bị anh ta bắt nạt, nên cố ý chiều hư anh
ta, sau đó đem tính tình tồi tệ hết thuốc chữa đó dìm chết trong chiều
chuộng. Để sau này anh ta cả đời phải độc thân?"
Nếu anh cả đời độc thân thì tốt biết mấy, cô ước gì cả đời này không ai
muốn lấy anh đấy. Vinh Nhung gian ác cong khóe mắt lên: "Vậy mà lại bị
cậu phát hiện ra rồi, là tớ cố ý chiều hư anh ấy đó. Cho nên, sau này
cậu không được vạch trần tớ, cứ để cho anh ấy tiếp tục tồi tệ đi. Tính
tình anh ấy càng tồi, thì con gái sẽ càng chán ghét anh ấy, tốt nhất
đừng có người khác giới nào ở bên cạnh anh ấy, nếu vậy thì mục đích của
tớ đã đạt được."
"..." Tương Mạch yên lặng nuốt nuốt nước bọt, độc nhất chính là lòng dạ
đàn bà, mặt ngoài thì nghe lời như vậy nhưng trong lòng lại gian manh
tính kế như thế... Quả thực là đáng sợ.
Vinh Nhung nhìn cô giống như bị kinh động quá mức rồi sợ hãi, trong long cô âm thầm cười trộm. Tương Mạch hít sâu, muốn bên cạnh anh không có
một người khác giới nào, rốt cuộc thì cậu oán hận anh ta bao nhiêu vậy?
Cô chống cằm nhìn về phía cửa: "Chỉ là nếu như muốn con gái không để ý
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!