Vinh Nhung ngây người nhìn ánh sáng như ẩn như hiện ở trước mắt, hơi thở có chút rối loạn. Môi của anh dán lên vành tai lạnh lẽo của cô, hơi thở nóng bỏng mang theo ý tứ mê hoặc, từng tiếng so với lời thì thầm còn
làm cho cô mê muội hơn: "Nhung Nhung… Nhung Nhung…."
Ngực Vinh Nhung bắt đầu phập phồng lên xuống mạnh mẽ, lòng bàn tay cũng đổ đầy mồ hôi, gắt gao nắm chặt lấy ngón tay thon dài của anh: "Anh…"
Vinh Hưởng lật người của cô lại, để cho cô đối diện với chính mình. Rõ
ràng là cả phòng đều đã tối đen, nhưng dường như hai người lại có thể
cảm nhận được khát vọng trong mắt của đối phương. Vinh Nhung ngẩng mặt
nhón chân lên, hai cánh tay mảnh khảnh của cô đặt ở cổ anh: "Anh, ôm em
một cái đi, có được không?"
Vinh Hưởng ôm chặt lấy eo của cô rồi nhấc cả người của cô lên, sau đó
thì in xuống một nụ hôn ở trên trán của cô. Vinh Nhung nhịn không được
mà đưa hai chân quấn thật chặt ở trên người anh. Người con trai này mỗi
lần ở bên cạnh cô đều là cho cô có cảm giác an toàn, nhưng một khi anh
rời khỏi thì toàn bộ cảm giác không an toàn chôn thật sâu trong trái tim của cô sẽ không ngừng trỗi dậy, dần dần lấn át hết cả trái tim. Dường
như anh đã trở thành cái cây để cô dựa vào.
Vinh Hưởng đặt cô ở trên bàn viết, bàn tay vuốt ve cái gáy bong loáng
của cô. Ánh sáng mờ ảo cho nên chỉ có thể nhìn thấy sống mũi nho nhỏ
đang nhô lên của cô. Bởi vì cô sợ hãi nên ngực không ngừng phập phồng,
một lần lại một lần dán lên người anh. Rốt cuộc thì Vinh Hưởng không
nhịn được nữa, cúi người ngậm chặt lấy đôi môi đã mơ ước từ lâu kia.
Môi vừa mới chạm vào, hai người đều đã giống như phá tan gông xiềng trói buộc bấy lâu, cả hai đều có chút vội vàng dùng lực ôm chặt lấy đối
phương. Vinh Nhung vòng qua người anh, ra sức kéo anh đến gần ngực mình, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên cố gắng đón nhận nụ hôn vừa vội vàng vừa
gấp rút của anh.
Đầu lưỡi từ từ thăm dò vào, cái lưỡi xinh xắn nóng bỏng của Vinh Nhung
đuổi theo anh, lưỡi của Vinh Hưởng ở trong miệng cô bú mút, lần theo
cánh môi mềm mại của cô mà liếm cắn. Vinh Hưởng cao hơn cô nữa cái đầu, bây giờ hơn nữa người đều đè ép lên người của cô, sức lực giữa môi và
lưỡi làm cho cả người cô đều trở nên tê dại, phụ thuộc hoàn toàn vào
anh, cả người bị anh nhẹ nhàng áp chế làm cho cô phải ngữa ra phía sau.
Vinh Hưởng giống như con mãnh thú bị giam cầm rất lâu, một tay linh hoạt thăm dò vào bên trong vạt áo của cô.
Vinh Nhung cảm nhận được bàn tay nóng bỏng của anh mang theo một dòng
điện nho nhỏ từ từ thăm dò ở trước ngực mình, cả người cô đều tràn ngập
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!