Chương 9: (Vô Đề)

Lăng Chi Triệt đi vào gần nửa canh giờ, tôi bắt đầu thấy sốt ruột, đang định hỏi thì bên trong truyền ra tiếng vang, tựa như kim loại va chạm, còn có dư âm xao động lúc giao đấu.

Rất nhanh sau đó, mọi âm thanh lắng xuống.

Lăng Chi Triệt bước ra, trên tay cầm một chiếc gương đồng nhỏ tinh xảo, hướng về phía Tiêu Hành cúi người hành lễ:

"Sư phụ, đệ tử đã lấy được Ảo Thiên Kính."

Tiêu Hành nhìn qua Ảo Thiên Kính, có vẻ rất hài lòng, không ngừng gật đầu tán thưởng.

Tôi cũng bước lại gần, thấy chiếc kính ấy nhỏ nhắn tinh xảo, mặt sau có khắc hoa văn thú biển cuốn quanh chùm nho, đẹp mắt mà thanh nhã.

Lăng Chi Triệt đưa cho tôi xem một lúc rồi lại cẩn thận cất vào túi Càn Khôn như cất bảo vật.

Tới lượt tôi rồi.

Tôi hít sâu một hơi, bước vào giữa những giá gỗ tử đàn chất đầy pháp khí. 

Dọc đường đi, cũng có vài món pháp khí khẽ rung, phát ra âm thanh mơ hồ, nhưng chỉ cần tôi hơi đưa tay ra chúng lập tức im lặng, ánh sáng ảm đạm hẳn đi.

Đi gần hết một vòng rồi mà chẳng có món nào "gọi tên" tôi, trong lòng tôi bắt đầu nản.

Chẳng lẽ cuối cùng vẫn phải dùng lại cái Tiên Lăng ấy sao? 

Cái dải lụa kia thực sự… nói cho cùng cũng chỉ là một đoạn vải mà thôi, tôi thật sự muốn chọn một món nào dùng được vào việc lớn hơn cơ.

Đang nghĩ ngợi m.ô.n. g lung, tôi bỗng thấy một góc sáng lên ánh sáng nhè nhẹ. 

Tôi bước lại gần, chỉ thấy ở đó có một cây sáo trúc đang rung khẽ, phát ra tiếng ong ong như đang gọi.

Tôi vừa vươn tay ra, cây sáo ấy liền tự mình lăn vào lòng bàn tay tôi.

Ngay khi vừa chạm vào tay, màu sắc vốn đen tuyền của cây sáo dần dần nhạt đi, cuối cùng hóa thành sắc ngọc ấm áp, ánh lên thứ ánh sáng trong suốt dịu nhẹ như bạch ngọc, mát lạnh mà không buốt.

Tôi vui mừng khôn xiết, ôm chặt cây sáo ngọc chạy vụt ra ngoài như vừa tìm được bảo vật, hí hửng đưa cho Tiêu Hành và Lăng Chi Triệt xem.

Tiêu Hành cầm lấy cây sáo, vẻ mặt lại có chút khó tả.

Hắn khẽ nhíu mày, chỉ im lặng lật tới lật lui xem xét, không nói một lời.

Tôi bắt đầu thấy lo lo, liền kéo tay áo hắn, hỏi nhỏ:

"Sư phụ, sao người không nói gì cả…?"

Tiêu Hành khẽ thở dài một hơi, suy nghĩ giây lát rồi mới chậm rãi lên tiếng:

"Cây sáo này tên là Cửu Thiều, là một pháp khí đã có từ lâu đời. Cũng không rõ chính xác được cất trong Tháp Quỳnh Lâm từ bao giờ, nhưng suốt từng ấy năm, chưa từng chọn người nào."

Nói đến đây, hắn liếc mắt nhìn tôi:

"Việc nó chọn con, chứng tỏ tư chất của con đúng là hơn người.

"Nghe đến đó, tôi liền hí hửng, đắc ý cười tươi, ôm sáo ngọc vào lòng mà vuốt ve không rời. Lúc này, Lăng Chi Triệt lại len lén ghé lại gần, cười xán lạn, nhỏ giọng nói:"Khi nào sư muội thổi thử một khúc.

Sư huynh ta đây nhất định rửa tai lắng nghe."

Tôi bèn cười nhạt, giả bộ ôn hòa đáp:

"Không vội, đợi muội luyện cho thành thục rồi, nhất định sẽ mời sư huynh bình phẩm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!