Chương 49: Hết

Lan Dục dường như nhận ra sự thẹn thùng của tôi, khóe môi khẽ cong, rồi trong vô thức lại tiến sát thêm một chút nữa.

Tôi ngượng đến mức không dám nhìn chàng nữa, đành cúi thấp mắt. 

Lan Dục thấy vậy, lại khẽ vươn tay nâng cằm tôi lên, dịu dàng nói:

"Phu nhân, vẽ mày thì phải nhìn phu quân, sao lại cứ trốn tránh như thế?"

Nói xong, chàng lại đưa mặt sát vào gần hơn, hơi thở khi nói chuyện khẽ chạm vào môi tôi, khiến lòng người xao xuyến.

"Lan quân, chỉ là vẽ mày thôi, cần gì phải gần đến thế."

Tôi ngẩng mắt nhìn chàng, mặt đỏ bừng, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Thế nhưng Lan Dục dường như cố tình làm ngơ lời tôi, ngón tay hơi dùng lực, nâng cằm tôi cao hơn một chút nữa, lần này, môi tôi cách môi chàng đã rất gần.

Cuối cùng, tôi không nhịn được nữa, ngước đầu lên, nhắm mắt lại, chủ động hôn nhẹ lên môi chàng.

Mở mắt ra, trong mắt Lan Dục ánh lên ý cười, nhưng lại cố tình không phản ứng, chỉ chăm chăm nhìn vào giữa chân mày tôi. 

Tôi vừa bực vừa xấu hổ, liền đưa tay nắm lấy cổ tay chàng.

Lan Dục bật cười khẽ, cúi xuống hôn nhẹ lên má tôi một cái, nhân lúc tôi nhắm mắt lại, liền khéo léo rút tay ra khỏi tay tôi.

"Phu nhân đừng nghịch, coi chừng lát nữa vẽ lệch đấy."

Chàng nói câu ấy dịu dàng đến cực điểm, tựa như lông vũ khẽ gảy lên dây đàn, khiến người nghe ngứa ngáy trong lòng. 

Tôi biết mình không địch lại được, bèn dứt khoát nhắm mắt lại. 

Dù chẳng còn nhìn thấy diện mạo của chàng, nhưng hương thơm mát lành của lá thông trên người chàng lại càng thêm rõ rệt, khiến tôi không kiềm được mà nghiêng mặt tựa vào lòng chàng, chẳng ngờ lại dâng cả chiếc cổ lên trước mặt chàng như thế.

Tôi nghe thấy tiếng Lan Dục nhẹ nhàng đặt cây bút lông xuống, đang định mở mắt thì đã bị một bàn tay bao phủ.

Tôi cảm nhận được hơi thở của Lan Dục chầm chậm lướt dọc theo cần cổ mình, cuối cùng lại chỉ hôn nhẹ một cái vào hõm xương quai xanh.

"Lan Quân thật biết cách bắt nạt người khác."

Tôi hơi xấu hổ, nhỏ giọng thì thầm, hai tay bất giác vòng lấy cổ chàng.

Thân thể bỗng chốc nặng trĩu, tôi cảm thấy Lan Dục cúi người ép sát lại, nhưng lại không hề làm gì thêm, chỉ nghiêng đầu, dùng đôi môi vẽ theo đường nét vành tai tôi. 

Làn hơi nóng phả ra ấy chẳng hiểu sao lại khiến toàn thân tôi mềm nhũn, eo nhỏ cũng lập tức bị chàng ôm gọn vào lòng.

Lan Dục buông tay, tôi lúc này mới mở mắt nhìn chàng. 

Chỉ thấy trong đáy mắt chàng ánh lên ý cười, tựa như mùa xuân đang dần tan chảy trong đó. 

Nụ cười ấy khiến chút ngượng ngùng cuối cùng trong tôi cũng tan biến sạch, chỉ biết ngoan ngoãn ngả vào vòng tay chàng.

"Rõ ràng là phu nhân nghịch ngợm, sao lại trách ta bắt nạt nàng được?

"Lan Dục vừa nói dứt câu đã bế bổng tôi lên, tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì cả người đã ngã xuống lớp chăn gấm trên giường. Chàng vươn tay buông màn, ánh mắt vẫn dính chặt lấy người ta, không rời nửa phần."Từng cảm thấy Thanh Hàn Cung này lạnh lẽo tịch mịch, từ khi có phu nhân, ta lại chẳng buồn bước ra khỏi cửa nữa.

"Vừa nói, ngón tay thon dài của Lan Dục đã trượt vào dưới lớp áo mỏng của ta. Ngón tay chàng ấm áp, nhưng lại khiến ta không khỏi run lên, bật ra tiếng rên khe khẽ. Lan Dục nhìn ta, ý cười nơi khóe môi càng đậm, nghiêng người đè xuống, kề tai thì thầm:"Nghe tiếng thở gấp của phu nhân, giờ ta chỉ muốn mãi nằm lại trên chiếc giường này thôi.

"Lời vừa dứt, chàng đã cúi đầu hôn tôi, nụ hôn dây dưa không dứt, đến khi tôi hoàn toàn buông lỏng, không còn chút phản kháng nào, Lan Dục mới chậm rãi ngẩng đầu. Tôi mở mắt nhìn chàng, chỉ thấy gương mặt kia cũng nhuộm đầy sắc đỏ, nào còn chút dáng vẻ lạnh lùng thường ngày."Trời đã về khuya, đêm nay, xin cho ta được tùy ý bắt nạt phu nhân."

Lời nói thật không đứng đắn, rõ ràng bên ngoài mới chập tối, sao đã gọi là khuya? 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!