Bỗng nhiên, n.g.ự. c tôi nóng rực.
Chưa kịp phản ứng, tôi cảm giác có thứ gì đó xé toạc cổ áo và lướt qua má, bay thẳng lên không trung.
Rồi là hai tiếng nổ nữa, như trời long đất lở.
Hai tai tôi lập tức đau buốt đến không chịu nổi, đầu óc chỉ còn lại tiếng ù chói gắt, như kim đ.â. m thẳng vào óc, ong ong không dứt.
Tôi ngây người ra trên bậc đá, đến khi lấy lại chút ý thức, vội đưa tay lên n.g.ự. c tìm kiếm nhưng không còn thấy Tư Dục Tuyệt nữa.
Tôi luồn tay vào trong áo, chỉ chạm đến một nắm bột mịn.
Tư Dục Tuyệt đã hóa thành tro bụi.
Tôi tuyệt vọng gào lên, cổ họng run rẩy, tai cũng chẳng còn nghe được gì.
Bên dưới bàn tay, Thiên Ti lại bắt đầu chấn động, nhưng lần này, rất nhanh sau đó đã yên lặng.
Đạo thiên lôi thứ ba giáng thẳng xuống lưng tôi.
Ngay khoảnh khắc đó, ta ngửi thấy mùi cháy khét, là lôi hỏa trộn lẫn với mùi m.á. u tươi.
Toàn thân như bị búa lớn đập, từng khúc xương vỡ vụn.
Tôi cắn chặt răng, nhưng cơn đau dữ dội đến mức khiến hàm răng gãy nát, đau đến nỗi không muốn sống.
Một làn gió nhẹ thổi qua và rồi mọi áp lực tan biến.
Bầu trời không còn lôi kiếp, cũng chẳng có lấy một tia khí ẩm mang theo dấu hiệu của mưa giông.
Chỉ còn lại tôi — một thân thể rách nát, da thịt cháy khét, m.á. u me loang lổ.
Toàn thân tôi, gân cốt đã đứt đoạn, không còn cử động được nữa.
Nhưng, chỉ cần còn một hơi thở thì vẫn là sống, đúng không?
Trải qua ba đạo lôi kiếp mà vẫn còn giữ được một mạng, như vậy chẳng phải đã đủ rồi sao?
Ngón tay phải của tôi khẽ động, chậm rãi lần về phía trước, chạm phải một mặt đá phẳng.
Tôi giật mình.
Thiên Ty đã đến cuối rồi?
Tôi ngẩng đầu lên, dù đôi mắt đã mù, dù trước mắt chỉ là một mảnh trắng xóa, tôi lại nhìn thấy được giữa khoảng không mờ mịt ấy, có một cánh cổng tỏa ánh sáng rực rỡ hiện ra trước mắt.
Chỉ còn một chút nữa thôi.
Lan Dục vẫn đang chờ đợi.
Tôi không thể bỏ cuộc vào lúc này.
Nghĩ đến đó, chẳng biết sức lực từ đâu trỗi dậy, tôi liều mạng bò về phía trước.
Vài bước ngắn ngủi, lại trở thành đoạn đường dài nhất trong đời mà tôi đi qua.
Mỗi lần cử động, vết thương toàn thân lại bị xé rách, giống như trải qua lôi kiếp thêm một lượt nữa.
Cứ thế, không rõ qua bao lâu, tôi cuối cùng cũng vượt qua được cánh cổng kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!