Chương 41: (Vô Đề)

Tôi trấn định hơi thở, rút kiếm c.h.é. m thẳng về phía hắn.

Lần này, tôi không do dự nữa — mũi kiếm nhắm thẳng cổ hắn, một chiêu dứt khoát, lập tức chặt đứt đầu hắn.

"Sư muội… muội vẫn lương thiện như vậy… g.i.ế. c người cũng phải cho người ta thống khoái… thật đáng tiếc…"

Đầu của Lăng Chi Triệt bay lên giữa không trung, thế nhưng miệng hắn vẫn mấp máy không ngừng. 

Mà cặp móng vuốt kia, sau khi đầu lìa khỏi cổ, vẫn không hề dừng lại, lao thẳng về phía mặt tôi.

Tôi vung kiếm lên chắn, nhưng vẫn chậm một nhịp.

Chỉ cảm thấy mặt đau nhói — trước mắt là một mảng đỏ rực như máu.

33.

Không biết đã bao lâu trôi qua, tôi cuối cùng cũng tỉnh lại. 

Bên tai vẫn văng vẳng tiếng gió rít lạnh lẽo. 

Tôi lần mò quanh mình, sờ được bội kiếm của Tiêu Hành, và cả những bậc đá của Thiên Ti.

Nhưng… mặc tôi mở mắt thế nào, cũng không còn thấy được bất cứ thứ gì nữa.

Lăng Chi Triệt là ảo ảnh, nhưng đòn công kích ấy là thật sao?

Tôi muốn khóc, nhưng nước mắt đã không thể chảy ra nữa.

Cũng tốt thôi. 

Từ ngày xuyên vào thế giới này, tôi đã rơi quá nhiều nước mắt. 

Mà nước mắt… là thứ vô dụng nhất. 

Có thể buông bỏ một điều vô ích, cũng xem như là chuyện tốt.

Tôi lại xé thêm vài dải váy, buộc ngang mắt, rồi mò mẫm cầm lấy bội kiếm, tiếp tục lần đường mà leo lên.

Leo thêm được một đoạn, trong tiếng gió bỗng vang lên những âm thanh khác thường. 

Tôi chăm chú lắng nghe — giống như tiếng dã thú gầm rống. 

Nghe kỹ hơn, là tiếng răng nanh nghiến ken két, lưỡi nhọn rỉ máu.

Là… hung thú thượng cổ.

Tôi khẽ bật cười. 

Khi xưa tôi lấy mạng nó, hôm nay nó quay lại tìm tôi báo thù sao?

Lăng Chi Triệt nói "đáng tiếc"… là đáng tiếc vì tôi sẽ c.h.ế. t ở đây sao?

Nực cười. 

Lan Dục còn đang chờ, tôi sao có thể c.h.ế. t ở nơi này?

Tôi trấn định tinh thần, nghiêng tai lắng kỹ. 

Tiếng gió loạn xạ, tiếng hung thú gào thét dữ dội, nhưng giữa hỗn tạp đó, tôi vẫn nghe được tiếng tim đập. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!