32.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, Thiên Ti vẫn chưa thấy điểm cuối, nhưng giữa làn mây khói, dường như có một bóng người lờ mờ đứng giữa bậc thang.
Tim tôi chấn động, không biết từ đâu lại sinh ra khí lực, gắng gượng đứng dậy, bước nhanh về phía bóng người kia.
"Tiền bối! Vãn bối là đệ tử phái Côn Luânn - Vân Yên Ninh, xin tiền bối cứu phu quân của ta một mạng. Phu quân ta là Bạch Long của Thanh Hàn Cung, Lan…"
Chưa nói hết lời, lòng tôi đã chùng xuống.
Khoảng cách lúc này đã rất gần, tôi đã nhìn rõ gương mặt người kia — người đứng nơi ấy, vậy mà lại là Lăng Chi Triệt.
Toàn thân tôi như rũ xuống, không còn chút sức lực nào nữa, chỉ có thể mềm nhũn ngồi sụp xuống bậc đá.
"Yên Ninh!
"Lăng Chi Triệt kinh hô một tiếng, vội vã chạy xuống theo Thiên Ti, khom người muốn đỡ tôi dậy. Hắn vẫn khoác đạo bào của phái Côn Luân, quanh thân sạch sẽ, không một tia ma khí, đôi mắt đào hoa kia giờ lại tràn ngập lo lắng."Yên Ninh, Thiên Ti hiểm trở, hãy để ta giúp muội.
"Nói rồi, hắn đỡ lấy tay trái của tôi, đặt lên vai mình, định dìu tôi đứng lên. Tôi vùng vẫy, gắng sức rút tay khỏi vai hắn, nhưng Lăng Chi Triệt không chịu, vẫn cố chấp giữ lấy không buông. Trong lúc giằng co, đầu tôi va mạnh vào bậc đá phía sau, đau nhói đến choáng váng, cảm giác m.á. u nóng đang rỉ xuống sau gáy."Yên Ninh, để ta xem vết thương…
"Lăng Chi Triệt vừa nói, vừa định nhào tới. Tôi lập tức giơ chân, chắn trước mặt hắn, mắt nhìn thẳng đầy cảnh giác, nghiến răng nói:"Nếu ngươi dám bước thêm một bước, ta sẽ đá ngươi lăn khỏi Thiên Ti!
"Bàn tay của Lăng Chi Triệt lơ lửng giữa không trung, khựng lại một chút, cuối cùng vẫn buông xuống. Cùng lúc buông xuống là giọt lệ trong mắt hắn."Yên Ninh, ngươi có trách, có hận ta thế nào cũng không sao…
Chỉ xin ngươi… xin ngươi cho ta xem vết thương của ngươi, được không?"
Đôi mắt đào hoa kia, một khi rưng lệ liền đỏ hoe cả vành mắt, ánh nhìn uất ức đến xót xa.
Tôi bật cười lạnh một tiếng, vẫn không hạ chân xuống.
Một tay tôi tháo dải vải buộc bội kiếm, cuối cùng cũng giải phóng được tay phải.
Cả cánh tay tím bầm sưng vù, đau nhức đến nỗi chỉ cần động nhẹ cũng nhói buốt, nhưng thử cử động một chút, vẫn còn có thể sử dụng.
Tôi đưa tay lên sờ vết thương sau đầu — may thay, không sâu lắm, có lẽ chỉ là trầy xước ngoài da.
Rồi tôi lại xé thêm một mảnh vạt váy, quấn mấy vòng quanh đầu, băng lại vết thương sau gáy.
Liếc nhìn váy mình, đã bị xé đến chỉ còn ngang gối.
Lăng Chi Triệt vẫn đỏ mắt nhìn tôi, không biết từ đâu đã lấy ra một lọ thuốc, giọng nói khàn khàn như đang cố nén nước mắt:
"Yên Ninh… ta cầu xin ngươi… bôi thuốc một chút thôi, được không…"
Tôi làm như không thấy, chống tay lên mặt đá, cố gắng nhổm dậy.
Hắn lại bước đến định đỡ, nhưng bị tôi xô mạnh ra.
Cuối cùng, tôi gượng dựa vào bội kiếm của Tiêu Hành, từng bước leo lên tiếp.
Cứ thế, tôi chống kiếm mà đi, từng bước một, khập khiễng leo tiếp Thiên Ti.
Lăng Chi Triệt vẫn đứng đó, dõi theo tôi không rời.
Nhưng chỉ chốc lát sau, hắn đã lao tới trước mặt tôi, mặc kệ tôi giãy giụa, cứng rắn cõng tôi lên lưng.
Tôi không muốn hắn chạm vào mình, nhưng khắp người đều là thương tích, đau đớn khắp nơi, linh lực thì cạn kiệt, dẫu có giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi hắn.
Tôi hận hắn đến tột cùng liền hung hăng cắn mạnh vào hõm cổ hắn một cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!