Chương 4: (Vô Đề)

4.

Tiêu Hành bảo tôi ở lại phòng hắn để bế quan một tháng. 

Hắn nói tâm mạch tôi rối loạn, thần hồn bất ổn. 

Hắn sẽ truyền linh lực giúp tôi dưỡng hồn, nhưng tôi phải tự mình học lại cách vận khí hộ tâm, để ổn định tâm mạch.

Thế là tôi bắt đầu học lại từ đầu. 

May mà thân thể này vốn là một tu sĩ thiên phú cực cao, chỉ trong một ngày, tôi đã nhớ lại được bảy tám phần những gì nguyên chủ từng học suốt bao năm.

Tiêu Hành thấy tôi tiến bộ thần tốc, vừa mừng vừa bực, cuối cùng chỉ biết nửa cưng chiều nửa trách móc mà gõ nhẹ lên trán tôi một cái.

"Tư chất thông minh như vậy, lại cứ không chịu chuyên tâm tu luyện. Nếu còn lười biếng nữa, vi sư sẽ đuổi con ra khỏi sư môn."

Tiêu Hành nói câu đó nghe như bâng quơ, nhưng tim tôi lại thắt lại một nhịp. 

Tôi vội vã gật đầu như gà mổ thóc, đáp rối rít:

"Sư phụ dạy phải, Yên Ninh biết lỗi rồi. Sau này nhất định sẽ chăm chỉ tu hành."

Nói xong, tôi cắn mạnh đầu lưỡi một cái, cơn đau làm khoé mắt ánh lên chút nước. 

Tôi ngước đôi mắt rưng rưng nhìn Tiêu Hành, vẻ mặt tội nghiệp đáng thương:

"Chỉ là… sau này sư phụ có thể đừng suốt ngày nói đuổi con ra khỏi sư môn được không ạ?

"Quả nhiên, cho dù là Tiêu Hành đi nữa, khi nhìn thấy một đại mỹ nhân như Vân Yên Ninh rưng rưng nước mắt cầu khẩn, cũng không khỏi mềm lòng. Hắn vươn tay xoa nhẹ lên chỗ vừa mới gõ vào trán tôi, khẽ gật đầu, đồng ý rằng sau này sẽ không nói mấy lời như"đuổi khỏi sư môn

"nữa. Thật ra trong lòng tôi cũng khá khinh thường chính mình vì dùng nhan sắc để lay động người khác. Nhưng biết sao được, sau này tôi còn phải lăn lộn trong kẽ hở sinh tồn của nam nữ chính kia mà. Nhân lúc nữ chính còn chưa xuất hiện, tôi phải tranh thủ tích lũy thêm chút hảo cảm từ nam chính mới được. Trong suốt một tháng bị Tiêu Hành"giám sát

", tôi cẩn thận tu luyện, không dám lười biếng lấy một ngày. Nghe lời hắn, tôi cũng bắt đầu bước vào giai đoạn bế thực rồi. Mấy ngày đầu bước vào bích cốc, tôi thật sự rất không quen. Dù có linh lực hộ thể, không cảm thấy đói, nhưng cơ thể vẫn khó chịu, dạ dày lúc nào cũng chua chua, âm ỉ. Về sau càng tệ hơn, khó chịu đến mức cả đêm không sao ngủ được. Tiêu Hành thấy tôi trằn trọc suốt đêm, bèn đích thân luyện vài viên đan dược. Ban đầu tôi không dám ăn mấy viên"tròn tròn màu đỏ" đó, sợ rằng hoặc là bị trúng độc, hoặc là ăn xong thành ngốc luôn.

Nhưng Tiêu Hành chỉ nhẹ nhàng bấm một cái định thân quyết, rồi trực tiếp bẻ miệng tôi ra, nhét thẳng viên thuốc vào.

Tôi nhìn lại, thấy dù gì cũng đã ăn rồi, đành từ bỏ phản kháng, ngoan ngoãn nghe lời hắn mà bắt đầu dùng đan dược.

Ăn được bảy tám ngày, tôi kinh ngạc phát hiện: không có chuyện gì xảy ra thật! 

Dạ dày không còn khó chịu, cả người cũng nhẹ nhõm hơn hẳn.

Tôi đếm lại, từ lúc bắt đầu bế quan đến giờ, đã mười ngày không ăn không uống, vậy mà tôi vẫn sống tốt, thậm chí còn thấy toàn thân thư thái, đầu óc minh mẫn hơn bao giờ hết.

Đúng là thế giới tu tiên, mọi chuyện chẳng theo lẽ thường.

Trong hai mươi ngày còn lại, tốc độ tiến bộ của tôi gần như thần tốc, liên tục được Tiêu Hành khen ngợi. 

Bất kể là tu vi nội lực hay các kỹ năng bên ngoài, tôi đều đã khôi phục đến mức gần tương đương với lúc trước khi xuyên sách.

Chỉ là… tôi vẫn không thể khôi phục ký ức của nguyên chủ. 

Nhưng điều đó cũng nằm trong dự đoán, nên tôi cũng không cố chấp nữa.

Ngày cuối cùng trước khi xuất quan, Tiêu Hành truyền linh lực cho tôi lần cuối. 

Lần này hắn tiêu hao khá nhiều, đến khi kết thúc, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

Tôi đưa tay đỡ hắn đứng dậy, hắn cũng không từ chối, còn bảo tôi cùng hắn ra sân dạo một vòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!