Chương 39: (Vô Đề)

Có lẽ vì đã leo lên quá cao, nên từng làn khí lạnh trên Thiên Ti đều buốt tận xương tủy. 

Linh lực của tôi đã không còn đủ để chống đỡ, tôi nghiến chặt răng, cắn môi chịu đựng, tiếp tục từng bước, từng bước, lê thân mình mà trèo lên phía trước.

Bỗng chốc, trên Thiên Ti nổi lên một trận cuồng phong dữ dội. 

Gió thổi lạnh buốt khiến tôi chao đảo, suýt nữa thì rơi xuống giữa không trung. 

Tôi vội vàng trấn định thân thể, khom người xuống, cố gắng áp sát vào bậc đá.

Cơn gió ấy như nhìn ra sự chật vật của tôi, càng thêm hung hãn, lạnh lẽo hơn nữa, còn vang lên những tiếng rít gào ma mị như quỷ khóc.

Tôi cắn răng cố nhích thêm vài bậc nữa, chỉ cảm thấy trong cơn gió lạnh bắt đầu lẫn vào những mảnh băng sắc như lưỡi dao. 

Những mảnh băng ấy sượt qua mặt tôi, m.á. u nóng lập tức túa ra, nhưng còn chưa kịp chảy xuống má thì đã đông cứng lại ngay trên da thịt.

Càng leo cao, băng vụn càng dày đặc. 

Ban đầu tôi còn có thể né tránh, nhưng rồi cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, để mặc chúng cứa qua da thịt, từng nhát, từng nhát.

Gió lạnh ngày càng khốc liệt, tôi cảm giác cả xương cốt mình cũng sắp bị đông cứng lại. 

Tứ chi dần tê dại, có lẽ đã bắt đầu bị thương do giá rét.

Tôi hiểu rõ, tình trạng này không ổn. 

Nếu phía trước còn thêm khảo nghiệm, cần dùng đến kiếm để đối phó, tôi nhất định phải giữ được một đôi tay. 

Hoặc ít nhất… là một bàn tay.

Dường như bản mệnh pháp khí của Nguyên Thư Dao cảm ứng được suy nghĩ trong lòng tôi, bộ giáp vảy bạc trên người bỗng chốc ấm lên, như một dòng nhiệt lưu mỏng manh len lỏi giữa rét buốt, cuối cùng cũng giúp tôi thở được một hơi trong cơn gió rét.

Tôi tranh thủ lúc hơi ấm còn chưa tan hết, rút bội kiếm của Tiêu Hành ra, nắm chặt trong tay phải. 

Rồi xé một mảnh vạt váy, buộc chặt kiếm vào tay, từng vòng, từng vòng thật chắc.

Như vậy là được rồi. 

Nếu tay phải có bị tê liệt vì giá lạnh, không còn cử động được, tôi vẫn có thể vung kiếm.

Dù điều đó khiến việc bước đi thêm phần khó nhọc, nhưng tôi chẳng còn lựa chọn nào khác. 

Không thể lùi bước, càng không được thất bại, càng không thể c.h.ế. t trước khi kịp thành công.

Tựa hồ cơn gió lạnh kia đã nhận ra tiểu xảo của tôi, liền trở nên điên cuồng hơn. 

Băng vụn trong gió bắt đầu ngưng tụ thành những lưỡi băng to bằng bắp tay, sắc bén vô tình, nhắm thẳng về phía tôi mà lao đến.

Tôi cố gắng tránh được mấy nhát đầu, nhưng lại không kịp đề phòng một lưỡi băng xẹt ngang từ bên phải, đ.â. m thẳng vào đùi tôi.

Cơn đau ập tới khiến tôi khụy xuống, cả người trượt xuống mấy bậc thang đá.

Tôi nghiến răng chịu đựng, gắng gượng đứng lên, nhưng những mũi băng kia vẫn không ngừng lao đến. 

Tôi chỉ còn cách kéo lê đôi chân bị thương, cố né tránh — thân ảnh càng lúc càng nặng nề, trì trệ.

Giá lạnh quá mức, đầu óc tôi bắt đầu trở nên mơ hồ, mi mắt cũng mỗi lúc một nặng. 

Lại thêm một lần sơ sẩy, một lưỡi băng sắc đ.â. m mạnh vào vai trái, khiến tôi lăn dài lăn dài, rơi xuống một đoạn thật xa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!