Chương 37: (Vô Đề)

Trong ba người chúng tôi, tôi bị nội thương nặng nhất, Nguyên Thư Dao thì ngoại thương trầm trọng nhất, còn Tiêu Hành lại hao tổn linh lực nghiêm trọng nhất. 

May mà có Y Tiên Tôn Tư Mạc ở đây, quả đúng là diệu thủ hồi xuân. 

Nguyên Tụ Dao tỉnh lại đầu tiên, sau đó là Tiêu Hành, tôi là người cuối cùng mở mắt.

Ba người chúng tôi tuy trải qua một trận khổ chiến, nhưng chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt, về sau vẫn có thể từ từ hồi phục.

Chỉ là, dù Y Tiên Tôn Tư Mạc có thần thông đến đâu, thì trước thương thế của Lan Dục, ông cũng đành bó tay không thể làm gì.

Lan Dục là bạch long tiên giới, một khi đặt chân vào ma giới, tất sẽ bị tà khí xâm thân, làm tổn hại tu vi. 

Huống hồ, hắn lại vì giúp tôi trừ tâm ma, không tiếc dốc cạn toàn bộ linh lực mà truyền sang.

Sau khi Lăng Chi Triệt chết, ma giới oán khí tản đi. 

Nhưng tôi khi đó, cũng sinh ra tâm ma, suýt nữa liền sa vào ma đạo, trở thành ma tu mới. 

Lan Dục từ trời cao bay thẳng xuống, hóa long thân bao lấy tôi, rồi dùng linh lực tinh thuần tẩy rửa mọi tà niệm trong lòng tôi.

Linh lực của bạch long vốn thuần khiết, tâm ma sao có thể tồn tại giữa dòng linh lực tinh khiết như thế. 

Theo lời Tiêu Hành sau này kể lại, không bao lâu sau, ma khí trên người tôi quả nhiên tan biến hết.

Tựa như biết tôi đã vô sự, thân thể Lan Dục mới bắt đầu buông lỏng. 

Hắn không thể giữ nổi hình thái rồng khổng lồ, biến thành một thân hình chỉ dài bằng cánh tay, cuộn tròn nằm trên đất.

Mắt thấy từng mảng vảy trắng trên người hắn dần trở nên xám xịt, ống tiêu Phượng Cốt bên cạnh đột nhiên lóe sáng, hóa thành một đạo quang mỏng phủ lấy hắn, giữ lại tia tiên khí cuối cùng cho Lan Dục.

Bốn người chúng tôi lúc ấy đều hôn mê bất tỉnh, cho đến khi được các tiên môn mang về Giang Tâm Đảo .

—---------

Tôi bảo Cốc Vũ dẫn tôi đi gặp Lan Dục, nàng vừa khóc vừa nói Tôn Tư Mạc không cho tôi xuống giường, nhưng tôi sao có thể nằm yên được?

Chàng bị thương nặng như vậy, đều là vì tôi.

Chàng từng nói:

"Cho dù nàng đi đến đâu, ta cũng sẽ ở bên cạnh."

Lan quân, ta vẫn còn sống.

Chàng nhất định sẽ không bỏ rơi ta, đúng không?

Tôi lảo đảo bước vào phòng của Tôn Tư Mạc, chỉ thấy Lan Dục đang cuộn mình nằm trên giường, quanh thân phủ một tầng sương mù xám nhạt, từng chiếc vảy trắng tinh giờ đã mất hẳn ánh ngọc trai óng ánh. Râu rồng vốn thường bay lượn trong không trung, nay cũng mềm nhũn rủ xuống.

Hai chân tôi mềm nhũn, lập tức quỳ sụp xuống đất. 

Cốc Vũ vừa khóc vừa nhào tới đỡ tôi dậy, nhưng tôi chỉ thấy cả người như mộng du vậy, không biết từ lúc nào đã bước đến trước mặt Lan Dục.

"Lan quân, ta là thê tử của chàng, chàng mở mắt đi, mở mắt nhìn ta một cái thôi mà…

"Lời vừa ra khỏi miệng, nước mắt đã lăn dài theo giọng nói. Lồng n.g.ự. c đau đớn như bị xé toạc, đau đến mức tôi không thể tự hô hấp. Bàn tay lạnh buốt đến tê dại, không còn chút tri giác nào nữa. Phía sau chợt vang lên một tiếng thở dài, Tôn Tư Mạc bưng theo một chiếc túi vải bước vào, ngồi xuống cạnh Lan Dục, mở túi ra, bên trong là mấy cây ngân châm dài ngắn khác nhau. Ông khẽ run cổ tay, mấy cây châm ấy đã cắm vào huyệt vị trên thân Lan Dục."Tiểu xà linh này… hẳn là thị nữ trong Thanh Hàn Cung, đúng không?

"Tôn Tư Mạc không hỏi tôi, mà nhìn về phía sau lưng tôi, hỏi Cốc Vũ. Cốc Vũ chùi nước mắt, gật đầu xác nhận. Tôn Tư Mạc chau mày, lại hỏi:"Trong Thanh Hàn Cung, có phải có Tuyền Cung? Nơi ấy có linh tuyền ôn nhuận, chuyên dùng để trị thương dưỡng khí?"

"Có ạ… Trước kia mỗi lần Lan quân đại nhân bị thương, chỉ cần vào ngâm trong suối một lúc là đỡ ngay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!