Lời vừa dứt, hai tay hắn hóa thành móng vuốt đen kịt, đầu ngón tay ửng đỏ, gần như trong nháy mắt đã sắp chạm vào n.g.ự. c Tiêu Hành.
Tiêu Hành không kịp tránh, vội vung kiếm c.h.é. m xuống, nhưng khi kiếm chạm vào cổ tay của hắn, lại như rơi vào sắt thép rèn ngàn năm, chỉ tóe ra tia lửa.
Ngay khoảnh khắc móng vuốt sắp chạm vào Tiêu Hành, không biết Nguyên Thư Dao lấy đâu ra khí lực, nàng lao đến chắn trước người Tiêu Hành, mạnh mẽ đẩy chàng sang một bên.
Ngay giây đó, móng vuốt sắc nhọn của Lăng Chi Triệt xuyên thẳng qua lưng nàng, m.á. u văng tung tóe khắp nơi.
Tôi trơ mắt nhìn Lăng Chi Triệt hất văng thân thể nàng khỏi vuốt mình như vứt một tấm giẻ lau, thân thể nàng đập xuống đất, phát ra một tiếng kêu đau, không còn cử động.
Chỉ còn đôi mắt không cam lòng, vẫn còn ghim chặt vào hắn.
Tiêu Hành trông thấy vậy, hai mắt đỏ rực, hét lên một tiếng, lao thẳng vào Lăng Chi Triệt, từng chiêu từng thức đều tàn nhẫn đến cực điểm.
Nhưng hắn vốn vẫn còn vết thương chưa lành, qua mấy hiệp, cuối cùng cũng bị một trảo của Lăng Chi Triệt cào trúng lưng, cả người văng ra khỏi đại điện.
Tay tôi cầm kiếm bắt đầu run rẩy.
Không biết từ khi nào, trước mắt tôi như phủ đầy một lớp máu.
Là m.á. u trên đầu tôi chảy xuống, hay là m.á. u của bọn họ văng vào mắt tôi?
Tôi không còn nghe thấy tiếng sáo "Phổ An Chú", cũng không còn cảm giác gì với thương tích trên người.
Tôi chỉ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng vô cùng, còn tâm trí thì sáng rõ chưa từng có.
Tôi không nghĩ được gì nữa, chỉ còn lại một điều duy nhất:
Chém Lăng Chi Triệt ra thành từng mảnh.
Tôi lao về phía Lăng Chi Triệt với toàn bộ tốc độ có thể, hắn lại vung móng vuốt đen đánh tới, nhưng tôi vung kiếm một cái, hai vuốt sắc kia liền rơi xuống đất, tức khắc hóa thành bụi.
Lăng Chi Triệt ngẩng đầu nhìn tôi, trong ánh mắt rốt cuộc hiện lên một tia hoảng loạn.
Tôi lại vung kiếm.
Hắn bay ngược về sau, đập thẳng vào một đống gạch vụn, cả người như một con búp bê rách bị tôi đá văng đi không thương tiếc.
Tôi chậm rãi bước đến đống gạch vụn, chỉ thấy kinh mạch và xương cốt toàn thân hắn đều đã bị kiếm khí nghiền nát, cả người chỉ còn đôi mắt là còn có thể động đậy.
Và chính lúc này, đôi mắt đào hoa từng đầy phong lưu ấy, trong đáy mắt chỉ còn lại sợ hãi.
Một kiếm, tôi đ.â. m thẳng vào đan điền của hắn, cổ tay vừa xoay, nguyên anh trong cơ thể hắn liền bị tôi đánh nát tại chỗ.
Lăng Chi Triệt vẫn mấp máy miệng, yếu ớt thì thào "đừng...", nhưng dòng m.á. u đen đỏ đã không ngừng trào ra từ miệng hắn, chặn đứng tất cả thanh âm.
Hắn trừng mắt nhìn tôi, không cam lòng.
Nhưng cuối cùng, ánh sáng trong đáy mắt ấy thoáng lay động rồi lụi tắt.
Chỉ là… tại sao khi c.h.ế. t hắn lại cười?
Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, muốn tìm bóng dáng Lan Dục, nhưng vì sao trong mắt tôi, trời đã nhuộm một màu đỏ máu?
Thanh kiếm bạc trong tay đột nhiên run rẩy, rồi rơi xuống khỏi tay tôi.
Tôi cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trên thân kiếm phản chiếu chính dung mạo của mình.
Tóc đã bạc trắng, mắt đỏ như máu, toàn thân mọc lên những vằn đen như thân rắn, từng sợi từng sợi trườn lên, sắp bò đến tận trán.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!