Tất cả tu sĩ xung quanh đều sững sờ tại chỗ.
Nguyên Thư Dao cũng ngẩng đầu lên, trong mắt là vẻ không thể tin nổi.
Nón lá trên đầu kẻ kia rơi xuống, để lộ một đôi mắt đào hoa quen thuộc.
"Sư muội, đã lâu không gặp.
"Là Lăng Chi Triệt. Hắn vung tay rút kiếm ra, Nguyên Thư Dao loạng choạng lùi lại mấy bước, mãi đến khi dựa hẳn vào cột điện mới miễn cưỡng đứng vững. Từng ngụm m.á. u tươi trào ra, nhuộm đỏ cả tấm hộ tâm giáp trước n.g.ự. c nàng. Lăng Chi Triệt nhìn dáng vẻ Nguyên Thư Dao lúc ấy, lại cúi đầu cười khẽ một tiếng, rồi xoay người bay thẳng lên ngai vàng chính điện, nghênh ngang ngồi xuống, tựa như hắn chính là Ma Tôn chân chính vậy."Lăng Chi Triệt, ba vạn ma tu còn lại — ngươi giấu chúng ở đâu?"
Nguyên Thư Dao gắng đứng thẳng dậy, vừa giơ kiếm chỉ thẳng vào hắn, vừa cố ổn định bước chân tiến lên từng bước một.
"Sư muội à…" Lăng Chi Triệt nheo mắt nhìn nàng, giọng điệu như cũ mang theo ý cười châm chọc.
"Thương thế ngươi nặng đến thế, còn chưa chịu buông tha cho ta sao?"
"Nực cười. Ta đến đây vốn là để g.i.ế. c sạch ma tu, nói gì đến chuyện buông tha?
"Lăng Chi Triệt nghe vậy, nụ cười trên môi chợt cứng lại. Hắn sững người trong chốc lát, rồi cúi đầu, nhẹ nhàng lắc lắc."Cũng được thôi.
Từng là đồng môn một thời, ta sẽ nói cho ngươi biết ba vạn ma tu kia, hiện đang ở đâu.
"Vừa dứt lời, hắn dang rộng hai tay, lập tức cuồng phong nổi lên trong đại điện. Không ít đệ tử tiên môn bị cơn gió dữ dội quật ngã, thân thể bay văng ra va vào cột điện, tường đá. Lăng Chi Triệt tóc dài tán loạn, dựng ngược, đôi mắt hóa thành sắc đỏ như máu. Tuy hắn vẫn khoác trên người áo bào xanh của tiên môn, nhưng quanh thân ma khí bốc lên cuồn cuộn, đã không còn lấy một chút hơi thở của con người."Sư muội à, khi ngươi ở ngoài kia tàn sát bảy vạn ma tu, ngươi tưởng ta ngồi yên sao?
Ma Tôn sợ c.h.ế. t thì ta thay hắn đứng lên.
Ba vạn ma tu quá yếu đuối thì ta nuốt sạch bọn chúng.
Hiện tại — ta chính là Ma Tôn, cũng là ba vạn ma tu hợp thành."
Lăng Chi Triệt vừa dứt lời, cơn cuồng phong không những không dừng lại mà còn trở nên dữ dội gấp bội, xé toạc cả mái điện chính thành từng mảnh vụn.
Vô số ngói đá vỡ nát bị cuốn thẳng lên không, lao vút về phía pháp trận của tôi và Lan Dục.
Tôi không thể phân tâm chống đỡ, chỉ có thể vận linh lực bảo vệ lấy bản thân và Lan Dục, cố gắng gồng mình chịu đựng một đòn này.
Nhưng đúng lúc đó, Lan Dục khẽ nhíu mày.
Ngay lập tức, tất cả mảnh vỡ giữa không trung bỗng dừng sững lại.
Chỉ một khắc sau, những tảng đá vỡ nát ấy liền hóa thành thiên thạch, lao thẳng về phía Lăng Chi Triệt.
Lăng Chi Triệt hơi nheo mắt, dường như đang suy xét gì đó, ánh nhìn chăm chú dừng lại nơi Lan Dục vừa tung chiêu.
Hắn khẽ vung tay áo, vô số mảnh vụn kia liền lập tức hóa thành bụi mịn, tan biến trong không khí.
"Bạch Long… không ngờ ngươi vẫn còn sống."
"Chư vị tiên môn nghe lệnh! Mau chóng rút khỏi cung thành, nếu không có lệnh của ta tuyệt đối không được bước lên nửa bước!"
Nguyên Thư Dao nhân lúc Lăng Chi Triệt còn đang phân thần, gằn giọng hét lớn một câu, rồi lập tức triệu xuất một đại pháp trận, tầng tầng linh văn lập tức khép chặt, bao phủ toàn bộ chính điện, đem nàng và Lăng Chi Triệt giam vào bên trong.
Trái tim tôi như lệch một nhịp.
Thư Dao, rốt cuộc muội m gì…
Tựa như nghe thấy tiếng lòng tôi, Nguyên Thư Dao nâng kiếm, chỉ thẳng về phía Lăng Chi Triệt.
"Tên súc sinh! Hôm nay, ta – Nguyên Thư Dao – liều mạng với ngươi, quyết một trận tử chiến, ta và người, chỉ có một người được sống."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!