Chương 32: (Vô Đề)

Một lúc sau, tôi đã thấy Lan Dục bay đến ngay phía trên chiến trường. 

Hắn kết một pháp trận bảo hộ giữa không trung, nhẹ nhàng đưa tôi đáp xuống, yên ổn ngồi bên trong kết giới.

Tôi khoanh chân ngồi xuống, gọi ra Tư Dục Tuyệt, còn Lan Dục cũng đã đặt Không Trường Thán ngang bên môi. 

Tôi và hắn nhìn nhau, cùng khẽ gật đầu.

Dưới chân tôi, có một thân ảnh nhỏ bé, mặc áo giáp màu bạc, đứng đơn độc phía trước vạn quân.

Nàng giơ tay điểm chỉ, phóng ra một đạo kim quang, như mũi tên vàng xé gió, lao thẳng về phía cổng thành Ma đô. 

Tiếng nổ vang dội trời đất, cổng thành đổ sập trong nháy mắt.

Sau cổng thành, ma tu đã sớm dàn trận chờ đợi, mấy chục ngàn cặp mắt đối mặt, vậy mà dưới tầng mây này, không có lấy một tiếng động.

Chỉ có một tiêu một sáo hợp tấu khúc Phổ An Quyết, vang vọng chín tầng trời.

25.

Tôi từng so đo trong lòng, thậm chí không ít lần thầm oán.

Vì sao ở kiếp này, Tiêu Hành bình an vô sự, còn Nguyên Thư Dao lại vẫn được thiên mệnh ưu ái đến vậy?

Không chỉ một bước bay thẳng lên kỳ Đại Thừa, mà thậm chí đến một chút khổ đau cũng chưa từng phải nếm trải.

Khi tôi nghĩ đến những điều đó, lòng quá mức ích kỷ. 

Thậm chí tôi chưa từng nghĩ rằng, nỗi đau của Nguyên Thư Dao cho tới bây giờ chưa chắc đã vì muốn phi thăng, cũng chẳng phải để cứu Tiêu Hành.

Thiên mệnh ưu ái nàng, chỉ là để nàng thay trời hành đạo, tận diệt ma tu, dù số lượng lên đến tròn mười vạn.

Ngay từ đầu, cái giá mà Nguyên Thư Dao phải gánh chịu đã là điều mà một kẻ như tôi — kẻ chỉ biết khư khư muốn nghịch thiên cải mệnh — vĩnh viễn chẳng thể tưởng tượng được.

Trong thành, đám ma tu dường như đã sớm biết kế hoạch xuất chinh của tiên môn. 

Kẻ tập kết ngoài cổng thành đều là đám tinh nhuệ trong mười vạn ma tu, từng tên một đều có sự chuẩn bị.

Khoảnh khắc cổng thành mở ra, ngay cả Tiêu Hành cũng phải khẽ nhíu mày, nhưng Nguyên Thư Dao thì không. 

Trên gương mặt nàng không có một tia do dự, chỉ vung kiếm lao thẳng về phía trước.

Một thân bạch y, giống như đom đóm lao mình vào bóng tối.

Ánh kiếm lướt qua, ma tu gào thét thê thảm, thân xác tan nát văng khắp bốn phía.

Nguyên Thư Dao siết chặt song kiếm trong tay, vung lên rồi hạ xuống, không hề biết mệt mỏi hay sợ hãi. 

Máu tươi văng tung tóe, chỉ trong một chớp mắt, đã chẳng thể phân biệt được, nơi khóe mắt nàng là nốt chu sa đỏ thắm, hay là vết m.á. u loang lổ.

Tiêu Hành theo sát phía sau nàng, cùng nàng xông vào trong thành, hai người kề vai chiến đấu, từ đầu đến cuối chưa từng lui nửa bước.

Sau lưng họ, mấy vạn tu sĩ tiên môn cuối cùng cũng dồn lực lao vào, theo bước hai người mà tiến công. 

Trận chiến với ma giới, hoặc sống, hoặc c.h.ế. t — không còn đường lui.

Máu trong thành mỗi lúc một nhiều, dần dần tụ lại thành sông. 

Mùi m.á. u tanh xộc thẳng lên tận trời, đến nỗi tầng mây lững lờ quanh tôi, dường như cũng mang một sắc đỏ nhàn nhạt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!