24.
Sinh ra giữa cõi đời mênh m.ô.n. g này, chim trời thú đất, hoa cỏ tôm cá, có loài nào lại không từng mang thương tích, nếm khổ đau trên con đường giành giật sự sống?
Dẫu là con người, cũng khó tránh khỏi phải vắt kiệt một đời, trầy trật chông gai, dốc cạn tâm sức chỉ để tồn tại.
Nhưng tồn tại rồi thì sao?
Rốt cuộc vẫn sẽ có một ngày hóa thành tro bụi, tan vào đất trời.
Ngay cả trong tiên môn, có mấy ai thực sự thoát khỏi tam giới (dục giới, sắc giới và vô sắc giới)?
Thế gian thường nói: "Chúng sinh đều khổ."
Ấy vậy mà hắn — Lăng Chi Triệt — lại cứ hết lần này tới lần khác muốn cưỡng cầu báo thù cái việc vô lý đó.
Thế còn những phụ nữ và trẻ em từng bị mẹ hắn hút m.á. u rút thịt, chưa có ai từng có cơ hội mở miệng chất vấn thì sao?
Nếu không phải tôi xuyên vào sách, thì nguyên bản Vân Yên Ninh bị hắn trêu đùa cả một đời, rốt cuộc đã từng có lỗi gì với hắn chứ?
Trong Ma giới, mười vạn ma tu nhuốm đầy sát khí, kẻ nào mà chẳng từng g.i.ế. c người vô số.
Nhưng từng ấy oán hồn, đã có ai thay họ kêu oan? Chẳng qua là, c.h.ế. t thì cũng đã c.h.ế. t rồi.
Chính vì thế, tôi càng hận Lăng Chi Triệt.
Vì sao hắn có thể — không, dựa vào đâu hắn có thể coi người khác như cỏ rác mà giẫm đạp, không một chút hối hận, không hề thấy cắn rứt lương tâm?
Nếu quả thật là thế, thì mười vạn ma tu ấy, giữ lại còn có nghĩa lý gì?
Có lẽ nét mặt tôi khi ấy quá đỗi dữ tợn, Lan Dục khẽ khàng chạm vào tay áo tôi, lặng lẽ đưa chén trà tới trước mặt, giọng trầm nhẹ:
"A Ninh, trà nguội rồi. Ta vừa pha mới."
Tôi khựng lại, đón lấy chén trà, trong lòng bỗng dâng lên một tia áy náy.
Vừa định mở lời thì lại bị Lan Dục nắm lấy tay.
"A Ninh, ta từng nói rồi, dù nàng đi đâu, ta cũng sẽ đi cùng."
Chúng tiên môn vốn đã sớm quyết định thảo phạt Ma giới, nên việc tập hợp diễn ra rất nhanh.
Mấy ngày sau, đại quân đã chỉnh tề xuất phát, Tiêu Hành và Nguyên Thư Dao cũng nhờ vậy mà được rời khỏi đảo Giang Tâm sớm hơn.
Chỉ có điều, điều kiện tiên quyết là hai người họ phải làm tiên phong trừ ma.
Tôi trừng mắt nhìn chằm chằm vào thanh đao trong tay Nguyên Thư Dao...
Ừm, Thanh Long Yển Nguyệt đao?
Thôi được rồi, chắc chắn không phải, nhưng mà trông thực sự... khá giống.
Nguyên Thư Dao vóc dáng nhỏ nhắn, thanh đại đao kia dựng bên cạnh nàng, rõ ràng còn cao hơn nàng một cái đầu rưỡi.
"Thư Dao, cái đao này của muội…"
Tôi cũng không muốn làm tổn thương lòng nàng, nhưng nhìn quanh một vòng, ai nấy đều ra sức nhịn cười đến mức sắp nội thương, tôi cuối cùng vẫn không nhịn được, mở miệng hỏi một câu.
"Đây là pháp khí Kỳ Lân tặng muội đó, sư tỷ đừng thấy nó cồng kềnh, thật ra cầm lên tay rất nhẹ! Muội có thể thái được thịt nhúng lẩu mỏng như giấy, đều nhờ thanh đao này đấy!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!