Nàng tìm được loại ớt đó thì mừng rỡ vô cùng, sáng hôm sau đến cả giấc trưa cũng không ngủ, lập tức dựng một cái nồi lớn ngay giữa sân, bắt đầu tự tay xào gia vị nấu lẩu cay.
Đang xào nấu thì bỗng nhiên có một con kỳ lân từ phương Đông bay tới, hỏi nàng đang làm gì.
Nàng thành thật trả lời rằng đang chuẩn bị nấu lẩu cay, kỳ lân nghe xong cảm thấy hứng thú, liền quyết định ở lại chờ ăn thử.
Nguyên Thư Dao dốc hết công lực, nồi lẩu nấu ra thơm nức.
Kỳ lân ăn xong hết sức hài lòng, còn thấy chưa đã miệng, bèn hẹn lần sau sẽ quay lại, dặn nàng chuẩn bị thêm nhiều ớt nữa để nó mang về động phủ.
Lần sau kỳ lân quay lại, liền mang theo vô số linh quả, tiên thảo hiếm thấy trên đời, còn tặng Nguyên Thư Dao một pháp khí.
Thấy nàng sắp đột phá Kim Đan kỳ, nó liền chủ động xin được hộ pháp cho nàng.
Kỳ lân hộ pháp — đó là điềm lành cỡ nào chứ!
Nguyên Thư Dao ngồi ngay tại chỗ nhập định, tu luyện suốt ba ngày ba đêm, đến khi mở mắt ra thì phát hiện mình một hơi xông thẳng lên Đại Thừa kỳ.
Sau khi kỳ lân rời đi, Tiêu Hành nhờ có Nguyên Thư Dao hộ pháp, lại thêm tiên thảo linh quả, cũng dễ dàng đột phá lên Luyện Hư kỳ.
Quả nhiên mà, lo nghĩ thay cho nữ chính và nam chính làm gì cơ chứ, đúng là lo bò trắng răng.
Cơ duyên đã là của nữ chính, thì nhất định sẽ là của nàng, đến cả khi nàng không đi tìm, cơ duyên cũng tự đóng gói, giao tận cửa.
Hừ, kỳ lân gì chứ, chẳng qua chỉ là nhân viên giao hàng dưới trướng của thiên mệnh mà thôi.
Nói không ghen tị thì đúng là nói dối.
Ở Thanh Hàn Cung bao lâu nay, cuối cùng tôi vẫn là người có tu vi thấp nhất trong ba người, hu hu hu…
Tôi vừa khóc vừa ăn liền hai bát cơm lớn, Lan Dục hoảng hốt, không ngừng rót thêm nước vào chén cho tôi.
"Phu nhân đừng khóc nữa mà, Lan Quân đại nhân cũng quen kỳ lân đó, để người dẫn phu nhân đến Động Khởi Hà nhé. Ở đó có kỳ lân đực, kỳ lân cái, còn có cả kỳ lân con nữa đó."
Tôi đang rưng rưng xúc tới bát thứ ba, thì bỗng nghe thấy có tiếng nói phát ra từ cổ mình.
Cúi đầu nhìn — không biết từ lúc nào, Cốc Vũ đã bám trên cổ, lén theo bọn tôi hạ phàm.
"Thơm quá à, Cốc Vũ cũng muốn ăn~
"Tôi nhìn sang Nguyên Thư Dao, lại liếc Tiêu Hành một cái. Tiêu Hành vừa định nhíu mày, thì Nguyên Thư Dao đã nhanh miệng nói:"Ta đi lấy thêm một đôi đũa.
"Nghe thế, Cốc Vũ liền vui vẻ hóa lại hình người, ngồi xuống nhập bàn, hoàn toàn không hề e ngại ánh mắt lạnh lẽo đến mức có thể cắt nàng thành từng lát thịt rắn mang đi nhúng lẩu của Lan Dục. Tôi bật cười, nắm lấy tay Lan Dục, lúc này hắn mới thu lại ánh nhìn sắc như băng ấy, nghiêng người ghé sát bên tai tôi, thấp giọng nói:"A Ninh chiều hư Cốc Vũ rồi đấy, để nàng ấy làm ta mất mặt trước sư phụ nàng."
Tôi cười khẽ, gắp một miếng ngó sen đặt vào bát hắn, lòng bỗng thấy ấm áp.
Nếu tôi đã có thể gặp được Lan Dục, thì mọi cơ duyên trên đời này tôi đều không cần nữa, hứ.
Tuy bị Cốc Vũ chen ngang một trận, nhưng bữa cơm này, rốt cuộc vẫn là vui vẻ đầm ấm.
Cơm nước xong xuôi, vẫn phải bảo Cốc Vũ ra trông cửa giúp.
Bốn người chúng tôi lại quay về ngồi quanh bàn trà, trong phòng vẫn phảng phất mùi lẩu cay chưa tan, tôi bắt đầu kể lại tất cả những gì mình đã trải qua trong khoảng thời gian vừa rồi.
Mới nghe được một nửa, Tiêu Hành đã nhíu mày; đến khi tôi kể xong toàn bộ, giữa chân mày hắn đã siết lại thành một nốt thắt.
Nguyên Thư Dao thì tuy sắc mặt lạnh lùng, nhưng thần thái vẫn coi như bình tĩnh, có lẽ nàng sớm đã mơ hồ nhận ra điều gì đó rồi.
"Sư phụ, đồ nhi đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, nhưng chỉ có một điều mãi vẫn không hiểu được — Lăng Chi Triệt làm tất cả những chuyện này… rốt cuộc là vì sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!