Lan Dục sững lại, ấp a ấp úng hồi lâu rồi mới nói không biết.
Tôi lại hỏi, với gia thế của hắn, mỗi ngày có thể sử dụng bao nhiêu khăn trắng.
Lan Dục lại lộ vẻ hoảng hốt, lắp ba lắp bắp mãi mới thốt ra được một câu "không biết
", nói rằng chuyện ăn mặc ở đều do Cốc Vũ các nàng lo liệu. Nghe xong, tôi buông tay ra, làm bộ trầm tư nhìn hắn. Lan Dục có chút bất an, cứ bơi vòng vòng quanh tôi, như thể sợ tôi vì vậy mà ghét bỏ hắn. Nhìn bộ dáng nhỏ nhắn ấy, tôi không nhịn được mà bật cười, xoa đầu hắn rồi cười nói:"Vừa nãy Lan Quân ngất xỉu, dọa ta sợ c.h.ế. t đi được, giờ ta cũng trả lại chàng một cú.
"Nói xong, tôi mặc kệ chiếc váy còn ướt sũng, bước ra khỏi hồ, gọi Cốc Vũ mãi mới thấy nàng phụng phịu chạy tới, đưa cho tôi bộ y phục sạch rồi lại lập tức chạy biến. Tôi lắc đầu, con nhóc này, đúng là thù dai thật đấy. Tôi cởi bỏ y phục ướt, thay lớp áo lót bên trong, tay chân lúng túng bắt đầu lau tóc. Mới lau được một nửa, Lan Dục đã từ bên ngoài lao vọt vào, xông thẳng đến bên cạnh tôi, từ phía sau ôm chặt lấy tôi, ghé sát tai thì thầm:"Cốc Vũ nói, mỗi ngày có thể dùng trăm xấp lụa trắng.
Nếu cần nhiều hơn thì phải tìm thêm nha hoàn mới vào Thanh Hàn Cung."
Nói xong, hắn càng ôm tôi chặt hơn.
"Nếu A Ninh thấy chưa đủ, ta sẽ lập tức đi tìm thêm người."
Hắn vội vàng đến, y phục xộc xệch, suốt đường lại chạy nên thắt lưng đã lỏng từ lúc nào, vừa nói dứt câu, dây lưng liền trượt khỏi eo.
Tôi bị hắn ôm chặt, cả người lập tức áp sát vào trong n.g.ự. c hắn, giữa hai người chỉ cách nhau một lớp áo mỏng, khiến mặt tôi không khỏi bừng đỏ.
Thấy tôi im lặng, Lan Dục càng thêm sốt ruột, không để tôi kịp phản ứng, liền đưa tay xoay người tôi lại đối mặt với hắn.
Gương mặt tôi đỏ bừng, ngay lập tức lọt trọn vào mắt hắn.
Hắn sững người một chút, rồi khẽ cười, lại lần nữa ôm tôi vào trong n.g.ự. c hắn.
Thanh Hàn Cung, từ nay chẳng còn lạnh lẽo, chỉ còn lại sự say mê hoan lạc.
Sáng hôm sau, tôi tham ngủ nên dậy muộn, Lan Dục cũng mặc tôi nằm yên trong lòng hắn tiếp tục say giấc.
Mãi đến khi mặt trời lên cao, tôi mới mở mắt, và thứ đầu tiên nhìn thấy, chính là gương mặt của Lan Dục.
Hắn nghiêng người nằm bên tôi, chống khuỷu tay, khóe mắt đuôi mày đều ánh lên ý cười, như thể đã lặng lẽ ngắm gương mặt đang say ngủ của tôi suốt một khoảng rất lâu.
"Lan Quân dậy sớm thật đấy."
"A Ninh đêm qua vất vả, tất nhiên phải ngủ bù rồi.
"Lan Dục vừa mở miệng đã trêu chọc, khiến tôi xấu hổ đến đỏ bừng mặt, vội vùi đầu vào n.g.ự. c hắn, nhất quyết không chịu nhìn. Hắn cũng mặc tôi đùa nghịch cùng. Càng nhìn hắn, tôi lại càng thấy lòng ngập tràn vui sướng."Lan Quân cảm thấy, giữa chàng và A Ninh, ai đẹp hơn?"
Tôi thò đôi mắt ra khỏi chăn, vừa nhìn hắn vừa nũng nịu hỏi.
"Nghe nói A Ninh là đệ nhất mỹ nhân tam giới, ta nào dám so bì với nàng.
"Lan Dục nhìn tôi nói những lời ấy, vậy mà chẳng hề thấy ngượng, ngược lại còn khiến tôi đỏ ửng cả hai má. Hắn luôn nhìn tôi cười, khiến tôi gần như quên mất, lần đầu gặp hắn, gương mặt ấy từng khó gần đến nhường nào."A Ninh," hắn nói,
"Giờ nghe nàng gọi Lan Quân ta lại thấy xa cách. Về sau có thể chỉ gọi ta là lang quân thôi được không?"
Tôi đỏ mặt đến sắp bốc khói, không khỏi nhớ đến lần lén nghe Nguyên Thư Dao gọi Tiêu Hành là Tiêu lang, khi ấy còn thấy sến súa đến gai người, không ngờ giờ chuyện lãng mạn như thế lại rơi xuống đầu mình, lại càng cảm thấy ngượng ngùng gấp bội.
Lan Dục nhân lúc tôi không phòng bị, nhẹ nhàng kéo tấm chăn gấm trên mặt tôi xuống, thấy sắc đỏ lan khắp hai gò má liền không nhịn được, cúi người hôn lên môi tôi.
"A Ninh xinh đẹp tuyệt trần, tựa tiên nữ hạ phàm, không ai có thể sánh bằng.
"22. Hai chúng tôi quấn quýt bên nhau rất lâu, đến nỗi Cốc Vũ không nhịn được nữa, ở ngoài gõ cửa. Lan Dục khẽ thở dài, rồi mới gọi nàng vào giúp tôi chải chuốt. Vừa bước vào, Cốc Vũ định miệng gọi tôi là"Cô nương Vân", liền bị Lan Dục lườm cho một cái, nàng vội vàng đổi giọng, gọi thành "Phu nhân
". Vừa đỡ tôi đến bàn trang điểm, nàng vừa lí nhí nói nhỏ bên tai:"Phu nhân mà đến sớm chút nữa thì tốt rồi.
Từ khi phu nhân đến, Lan Quân đại nhân ngày nào cũng cười, ngay cả với bọn nô tỳ cũng dịu dàng hơn nhiều."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!