Chương 27: (Vô Đề)

Lời Lan Dục nói ra tha thiết chân thành, khóe mắt cũng lặng lẽ ướt đẫm, như giọt sương rơi trên cánh hoa lan.

"Ta từng hỏi sư phụ, vì sao không đi tìm lại Tư Dục Tuyệt, để một tiêu một sáo không phải suốt đời cách biệt. Sư phụ lại hỏi ta: Nếu chưa từng ly biệt, thì sao có thể tấu nên khúc Trường Tương Tư? A Ninh… tiêu và sáo nay đã trùng phùng, cũng chẳng còn"Tư Dục Tuyệt", cũng chẳng cần "Không Trường Thán

"nữa. Nàng có nguyện lòng thành toàn cho chúng, cũng là thành toàn cho đôi ta không?"

Lan Dục nói đến kích động, không kìm được mà ho khẽ vài tiếng.

Tôi vội vàng ngồi thẳng dậy, đưa tay đỡ lấy lưng hắn.

Nhưng bàn tay vừa chạm xuống, tôi liền cảm giác được hắn khẽ né đi, còn hít vào một hơi lạnh.

Tôi ngẩn người, vội nâng tay lên, đầu ngón tay đã dính một vệt m.á. u đỏ thẫm.

"Lan Quân, chàng… làm sao vậy?"

Hắn mặc quần áo màu đen, trời lại đã về đêm, tôi sớm quen với hương thông nhàn nhạt trên người hắn, nên không hề phát hiện thì ra mùi hương ấy cũng có thể che lấp cả mùi m.á. u tanh.

"Lan Quân, mấy ngày qua rốt cuộc chàng đã đi đâu? vì sao lại bị thương thế này?

"Nhưng Lan Dục không trả lời câu hỏi của tôi. Hắn tựa vào lòng tôi, thân thể hơi run, vậy mà vẫn mỉm cười, đưa tay lên khẽ vuốt má tôi như dỗ dành."A Ninh… đường nàng đi, thật sự quá gian nan.

"Tư Dục Tuyệt từng nói với ta, rằng hôm ấy… nó quả thực không đành lòng. Thà rằng từ đây không bao giờ được gặp lại Không Trường Thán, nó cũng cam tâm dùng thân mình đỡ lấy một đạo thiên lôi thay nàng."

Tu tiên thường nói đến cơ duyên, nhưng rốt cuộc thế nào mới gọi là duyên?

Căn cơ của A Ninh, mỗi bước đều là do chính nàng nhẫn nại khổ tu mà có, đâu phải trời ban.

Chỉ riêng lần này, là do duyên tình đưa đến.

A Ninh… nàng có bằng lòng, đón nhận nó không?"

"Ta…"

Tôi nghẹn lời, muốn mở miệng nhưng nước mắt đã tuôn như mưa, không sao nói nổi thành câu.

"Giờ đây, chỉ rời xa A Ninh ba bốn ngày thôi, ta đã thấy một khúc Trường Tương Tư cũng chẳng đủ để nói hết nỗi tương tư này.

"Lời vừa dứt, Lan Dục bỗng nhíu mày, sắc mặt tái nhợt. Trong nháy mắt, hắn biến thành một con bạch long trong lòng tôi. Thế nhưng thân thể long thể kia loang lổ vết máu, thương tích chằng chịt, giống như bị người ta dùng tay xé từng mảnh vảy rồng xuống."Lan Quân!

Lan Quân… ta đồng ý, ta bằng lòng mà… chàng đừng dọa ta, đừng…

"Tôi ôm lấy hắn, giọng nghẹn lại, bàn tay run rẩy phủ lên thân thể hắn đang không ngừng chảy máu. Trong lòng tôi lúc này rối loạn đến cực điểm, không kịp nghĩ ngợi gì, liền bế lấy Lan Dục lao thẳng về Thanh Hàn Cung. Vừa chạy vừa khóc, vừa không ngừng gọi người, chưa bao giờ tôi thấy lòng mình hoảng loạn đến thế. Cốc Vũ nghe tiếng tôi gọi, vội vã chạy đến. Khi nhìn thấy Lan Dục đang nằm trong lòng tôi, sắc mặt nàng trầm xuống, đôi mày cũng khẽ nhíu lại, nhưng vẫn lập tức đón lấy hắn từ tay tôi."Vân cô nương đừng lo, không phải chuyện gì nghiêm trọng đâu. 

Chỉ là tiêu hao linh khí quá độ, tạm thời không duy trì được hình người thôi."

Tôi nghe mà sững sờ, lòng vẫn thấp thỏm bất an, không kìm được hỏi lại:

"Nhưng… nhưng người chàng đầy thương tích thế kia, sao có thể nói là không nghiêm trọng?"

Cốc Vũ chớp chớp đôi mắt to tròn, vẻ mặt ngây thơ vô tội nhìn tôi, nói một cách hết sức tự nhiên:

"Ta đã nói với Lan Quân đại nhân rồi mà, chỉ cần dùng long lân đã lột trong lần hóa thân trước là đủ, nhưng người cứ nhất quyết nhổ vảy trên thân mình hiện tại. Những vết thương đó đều là tiểu thương thôi, chỉ đau chứ không nguy hiểm."

"Vì sao… Lan Quân lại phải tự tay nhổ vảy rồng của mình?"

"Để giúp Vân cô nương tịnh hóa cây tiêu đó mà. Long lân của Lan Quân đại nhân là pháp bảo thanh tẩy bậc nhất trong Tam Giới."

Ngài ấy sốt ruột muốn tịnh hóa tiêu cho cô, nên mới tự mình rút vảy trên thân, dốc cạn linh lực mới thành ra như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!