Chương 26: (Vô Đề)

Tôi kể cho hắn nghe chuyện mình thuở nhỏ, nghịch ngợm, nhưng lại nhát gan.

Kể về lúc trúng xổ số, tôi vui đến phát điên ra sao.

Kể về ngày đầu bước chân vào phái Côn Luân, lòng như tro tàn, chẳng còn hy vọng gì.

Kể về lúc gặp Tiêu Hành, tôi mới quyết tâm nghịch thiên cải mệnh, liều mình tu luyện.

Rồi kể đến Nguyên Thư Dao nhập môn, từ lúc tôi còn dè chừng nàng ấy, đến khi thực sự yêu thương như muội muội ruột thịt.

Sau đó là rượu Lê Hoa, trăm roi, Chu Tà Nhai, Trầm Hồ đảo…

Lan Dục vẫn luôn kiên nhẫn lắng nghe.

Tôi cứ nói mãi, nói rất lâu, lâu đến mức chân trời đã bắt đầu hửng sáng, mà tôi cũng chẳng biết từ khi nào đã ngủ thiếp đi trong vòng tay hắn.

Lúc tôi tỉnh lại, chỉ thấy Cốc Vũ đang ngồi canh bên giường, còn Lan Dục thì không biết đã rời đi từ lúc nào.

Tôi thăm dò đan điền thấy trống rỗng, Cửu Thiều không còn ở đó.

Tôi lập tức hỏi Cốc Vũ, nàng chỉ đáp rằng Lan Dục mang theo Cửu Thiều ra ngoài, nhưng không rõ đã đi đâu.

Nàng nói câu ấy mà ánh mắt cứ né tránh. 

Không hiểu sao, lòng tôi bỗng như bị ai đó siết chặt.

Thanh Hàn Cung vẫn y như cũ, chỉ là thiếu mất Lan Dục bên cạnh.

Tôi quanh quẩn một mình, cô quạnh đến mức chẳng còn tâm trí tu luyện, mỗi ngày chỉ biết ngồi ngẩn ngơ nhìn đám tuyết u lan trước sân nở rồi lại tàn.

Thì ra, dù là hoa quý đến đâu, một khi được trồng quá nhiều, nhìn mãi cũng sẽ dần dần trở nên chẳng khác gì cỏ dại ven đường.

Tôi chỉ có một mình, thường thích lặng lẽ đứng từ xa, ngắm nhìn Thiên Hà.

Dòng Thiên Hà ấy rực rỡ đến chói mắt, đến nỗi đôi khi khiến người tôi quên mất nó vẫn luôn âm thầm chảy mãi không ngừng.

Mỗi lần nhìn về dòng Thiên Hà, tôi lại thường tự hỏi — vì sao đêm hôm đó, tôi lại đem tất cả phiền muộn trong lòng kể cho Lan Dục nghe.

Trong đầu tôi khi ấy chỉ toàn là hình ảnh lần đầu gặp gỡ, hắn dịu dàng gọi tôi một tiếng "phu nhân

", còn có ánh mắt nhìn tôi khi ấy… lúc nào cũng ấm áp, dịu dàng. Người như hắn, đẹp đến mức tưởng chỉ có thể đứng ở tầng mây, nhìn được, mà chạm không tới. Nhưng mà… người đẹp trên tầng mây ấy, liệu có khi nào… cũng biết nhớ mong một ai không? Tôi ngẩng đầu — lại là một đêm trăng tròn. Tựa như, sau khi tôi đến nơi này, đêm nào cũng là trăng tròn. Rốt cuộc là ký ức của tôi lẫn lộn, hay vốn dĩ nơi này thật sự như vậy?"Giá như còn chén rượu Lê Hoa, thật muốn cùng Lan Quân uống một ly."

Tôi ngước nhìn vầng trăng tròn vằng vặc, bất giác buông lời thì thầm.

"A Ninh có hứng như vậy, tất nhiên Lan Dục sẽ bồi cùng.

"Tôi giật mình ngoảnh lại, chỉ thấy Lan Dục đang mỉm cười bước tới, sau lưng hắn là dải Thiên Hà rực rỡ trải dài, đẹp đẽ đến mơ hồ. Nhưng tất cả ánh sáng lấp lánh kia cũng chẳng bằng nụ cười trên khuôn mặt hắn lúc này. Lan Dục dừng lại trước mặt tôi, từ trong tay áo lấy ra một vật, nhẹ nhàng đặt lên tay. Là Cửu Thiều của tôi — toàn thân trắng ngọc, lộng lẫy tuyệt trần. Không hiểu vì sao, tôi không kìm được mà lao vào ôm chặt lấy hắn."Lan Quân… chàng về rồi."

20.

"Lan Quân, chàng biết cây tiêu này à?

"Tôi và Lan Dục ngồi đối diện nhau, đã cùng uống được hai, ba chén rượu ngon. Tôi thổi cho hắn nghe một khúc cổ khúc — Trường Tương Tư. Lan Dục nghe xong, trầm mặc không nói, hồi lâu vẫn không lên tiếng. Hắn lặng lẽ nhìn về phía xa, thật lâu sau mới khẽ thở dài, quay đầu lại nhìn tôi."Nếu ta nói không nhận ra, A Ninh liệu có tin không?"

Lan Dục nói xong, trên mặt lại hiện lên nụ cười dịu dàng, ánh mắt nhìn tôi vẫn luôn ôn hòa như thế.

"Thật ra, ta không nhận ra cây tiêu này... nhưng lại nhận ra thứ đã tạo nên nó — xương của phượng hoàng.

"Lời vừa dứt, Cửu Thiều trong tay liền khẽ phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Lan Dục cúi đầu, dường như khẽ mỉm cười với Cửu Thiều."Năm mà ta ra đời, cửu thiên có một con Huyền Phượng tan biến, để lại ba nghìn mảnh phượng cốt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!