Chương 21: (Vô Đề)

Nhưng tôi vốn không quen địa hình nơi này, chưa chạy được bao xa đã vô ý trượt chân, ngã nhào xuống một con dốc dựng đứng.

Cả người tôi lăn xuống như quả bóng, chỉ cảm thấy xương cốt lại gãy thêm vài đoạn, m.á. u trong miệng không ngừng trào ra. 

Cơn đau khiến tôi gần như không thở nổi.

Tiểu thuyết không phải thường viết rằng dốc núi, vực sâu đều không thể c.h.ế. t được sao? 

Tôi cũng lăn rồi đây, giờ thì cho tôi một chỗ ẩn thân đi chứ.

Như thể có ai nghe được tiếng lòng của tôi, tôi quệt vội m.á. u trên mặt — quả nhiên, không xa phía trước là một cái hang đá.

Tôi vừa lết vừa bò, cả tay lẫn chân, nhích từng đoạn vào hang. 

Nhưng vừa mới chui được vào trong, tôi lập tức sợ đến hồn phi phách tán, suýt nữa thì hét toáng lên.

Bởi vì—tôi… tôi vừa chạm phải một bàn tay người nằm trên mặt đất.

16.

Tôi sợ c.h.ế. t khiếp, định bò ra khỏi hang, nhưng tiếng ồn ào ngoài xa ngày càng rõ rệt. 

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi vẫn cắn răng chui trở lại hang đá, thầm rủa bản thân, đúng là chẳng khác gì chó hoang gặp nạn.

Trên đảo Trầm Hồ hình như đã xuất hiện rất nhiều người. 

Tiếng bước chân dồn dập vang lên từ bên trên, kèm theo vài câu nói lộn xộn theo gió truyền xuống sườn núi:

"Liệt Nha Thú bị g.i.ế. c rồi, Tôn Thượng giận đến phát điên…"

"Con nhóc phái Côn Luân đó chẳng phải mới chỉ Nguyên Anh kỳ thôi sao?"

"Liệt Nha Thú vốn đang bị thương, mới mời người tới giúp dưỡng lại nguyên khí, giờ thì hay rồi…"

"Tên họ Lăng kia đâu?"

"Ai biết? Trốn mất dạng từ lâu rồi."

"Ngay cả nội đan của Liệt Nha Thú cũng không thấy đâu, Tôn Thượng sắp đập tan luôn cả địa cung."

"Thật hả? Nội đan đó chẳng phải Tôn Thượng giữ lại để tự mình độ kiếp sao…"

Tiếng người nói chuyện mỗi lúc một gần, số người cũng càng lúc càng đông, tôi lại bắt đầu thầm cầu trời khấn đất: nếu ông trời đã cho tôi thoát c.h.ế. t khỏi tay Liệt Nha Thú, thì xin người thương tôi thêm một lần nữa, đừng để bọn họ tìm thấy tôi.

Không biết có phải ông trời thật sự nghe thấy không, mà trời đang trăng sáng mây quang, bỗng dưng gió lớn nổi lên, cát đá bay mù mịt, mây đen kéo tới dày đặc. 

Rồi tiếp theo là một trận mưa như trút, đổ xuống ào ào, trong nháy mắt cả hòn đảo tối om, giơ tay không thấy năm ngón.

Tiếng ồn ào trên đỉnh đầu rốt cuộc cũng dần dần tan đi, chỉ còn lại tiếng mưa rơi xối xả. 

Không biết đã qua bao lâu, tiếng mưa mới yếu dần, rồi cuối cùng cũng ngừng hẳn.

Tôi hé mắt nhìn ra ngoài từ cửa hang, thấy mây đen đã tản đi không ít, nơi chân trời phía đông đã bắt đầu rạng sáng.

Tôi đưa tay vào túi Càn Khôn lục lọi, mò được mấy viên đan dược, nuốt vội rồi gắng gượng vận hành một vòng tiểu chu thiên để cầm cự. 

Nhưng tinh lực đã gần cạn, tôi không còn sức mà xử lý thêm vết thương ở cánh tay nữa.

Trong hang dần sáng hơn một chút, tôi cố nén nỗi sợ, liếc về phía cái "bàn tay" khi nãy mình sờ phải.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!