Chương 16: (Vô Đề)

12.

Đến khi tôi lần nữa mở mắt, đã là nửa tháng sau, tính ra thương thế của tôi lại xem như không nặng lắm.

Người chăm tôi là một tiểu sư muội nhìn khá quen mặt. 

Nàng nhìn tôi với ánh mắt đầy sùng bái, giọng không giấu được phấn khích: mấy chuyện của bọn tôi, thầy trò bốn người đã lan khắp sư môn, ai nấy đều bàn tán rôm rả, phần lớn đều cho rằng Chưởng môn và các vị trưởng lão chính là đám cổ hủ lạc hậu, ghét lắm rồi.

Tôi thầm nghĩ trong bụng: Đó là bởi vì bọn tôi ai cũng đẹp, còn Chưởng môn và trưởng lão toàn là mấy lão già thôi, ai mà thương nổi chứ.

Thương thế của Lăng Chi Triệt là nhẹ nhất, nhưng cũng mất đến sáu, bảy ngày mới xuống giường được. 

Giờ thì hắn cả ngày không rời khỏi phòng Tiêu Hành, áo không rời thân, ngủ cũng ở đó, chưa từng bước chân ra ngoài nửa bước.

Vết thương của tôi hồi phục nhanh hơn bất kỳ ai.

Theo lời sư muội chăm sóc tôi kể lại, khi tôi được đưa về phòng, vết thương do roi giới tiên trên lưng đã hoàn toàn lành lặn, đến cả Chưởng môn cũng phải kinh ngạc.

Tôi nhớ lại cảm giác sau đạo thiên lôi đầu tiên, linh khí toàn thân hỗn loạn, sau lưng đau như bị lửa thiêu.

Có lẽ chính lúc đó, linh lực bị kích phát, dẫn đến vết thương tự lành chăng?

Sư muội nghe tôi kể xong thì cười hí hửng, nói rằng: để các đệ tử nhớ đời, vết thương do giới tiên thường mất khoảng mười ngày mới lành lại được. 

Như Lăng Chi Triệt kia là trường hợp hiếm hoi rồi, mà chưa từng có ai như tôi, bị đánh một trăm roi mà ngay trong ngày đã hồi phục.

Chưởng môn ban đầu còn tưởng là giới tiên bị hỏng, cẩn thận kiểm tra lại một lượt, sau mới xác nhận, giới tiên hoàn hảo, không hề tổn hao. 

Vấn đề là thể chất của tôi, vốn đã khác người thường.

Bề ngoài tôi vẫn giữ vẻ thản nhiên, nhưng trong lòng thì vui như mở hội.

Thì ra người có thiên phú, cuối cùng cũng sẽ đi trên con đường mở buff chính hiệu.

Mở buff thật sướng, mở hoài, sướng mãi!

Nhưng nghĩ kỹ lại, tôi lại thấy có gì đó không đúng.

Nếu vết thương đã lành ngay trong ngày hôm đó, vậy sao tôi vẫn hôn mê suốt nửa tháng?

Ngay cả tiểu sư muội kia cũng lấy làm khó hiểu. 

Nàng nói, mấy ngày đầu tôi ngủ còn hợp lý, có thể là để linh lực tụ hội. 

Nhưng đến mấy ngày sau, rõ ràng linh lực trong cơ thể đã sung mãn, vậy mà tôi vẫn không tỉnh lại.

Chuyện này… càng nghĩ càng thấy là có gì đó không đơn giản.

Tôi bảo sư muội đỡ mình xuống giường, thử hoạt động tay chân một chút, sau đó ngồi xuống nhập định vận khí, phát hiện tâm mạch vẫn ổn, thậm chí Nguyên Anh còn lớn hơn một chút. Tựa hồ mọi thứ đều rất bình thường.

Cuối cùng, tôi thử gọi Cửu Thiều .

Nhưng nó không có chút phản ứng nào.

Tôi triệu nó ra, vết nứt trên thân nó đã biến mất, nhưng vẫn là dáng vẻ đen sì sì như ban đầu. 

Dù tôi chạm vào bao nhiêu lần, truyền linh lực thế nào, màu sắc của nó vẫn không có chút thay đổi.

Lòng tôi nghẹn lại, đau đến khó tả. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!