Đầu óc tôi vẫn còn hỗn loạn, nhưng tất cả đã quá muộn.
Chưa kịp để Nguyên Thư Dao lao tới trước mặt Tiêu Hành, cũng chưa đợi tôi nghĩ ra được cách gì ứng phó, đạo thiên lôi đầu tiên đã giáng xuống.
Một đạo lôi quang to cỡ miệng bát, xung quanh lửa điện tung tóe, không cho bất kỳ ai thời gian phản ứng, cứ thế mà nện thẳng lên lưng Tiêu Hành.
Trước mắt tôi là một màn ánh sáng trắng lóa, ngay sau đó, tiếng sấm nặng nề như xé rách trời cao vang lên bên tai.
Thiên lôi giáng quá gần, tôi lập tức bị âm chấn chấn động, một lần nữa phun ra ngụm m.á. u đỏ tươi.
Lăng Chi Triệt cũng bị dư chấn từ thiên lôi đánh trúng, lực tay lỏng ra.
Tôi lập tức vùng thoát khỏi hắn, dốc toàn bộ sức lực, liều mạng bò về phía Tiêu Hành.
Bên cạnh Tiêu Hành đã là một mảnh đất cháy đen.
Chỉ một đạo thiên lôi thôi, y phục trên người hắn đã nát vụn thành từng mảnh tơi tả.
Hắn vẫn còn gắng gượng quỳ thẳng, nhưng toàn thân linh khí phân tán bốn phía, hơi thở mong manh, tuyệt đối không thể chịu nổi đạo thiên lôi thứ hai.
Nguyên Thư Dao rốt cuộc cũng hoàn hồn, chỉ thấy nàng cắn mạnh vào tay vị trưởng lão đang giữ mình, rồi lao thẳng vào vùng đất cháy, nhào tới bên Tiêu Hành, run rẩy ôm lấy hắn mà khóc nức nở.
"Nguyên Thư Dao! Mau rời khỏi chỗ đó! Lôi kiếp thứ hai sắp giáng xuống rồi! Nếu không muốn hồn phi phách tán thì lập tức rời khỏi Tiêu Hành!"
Trong giọng nói của Chưởng môn đã mang theo vài phần sốt ruột, nhưng động tác trong tay ông lại hoàn toàn không dừng.
Phù đạo Thiên Lôi Phù thứ hai vẫn cứ thế hóa thành làn khói xanh, bay đi.
Từ đám mây đen trên đỉnh đầu Tiêu Hành, tiếng sấm rền vang lần nữa nổ ra, cuồn cuộn như muốn xé trời.
Thiên lôi còn chưa giáng xuống, mà tôi đã cảm thấy lục phủ ngũ tạng như sắp bị tiếng sấm làm vỡ nát.
Lăng Chi Triệt càng tệ hơn, ôm n.g.ự. c phun ra một ngụm m.á. u tươi.
Tôi quay đầu nhìn lại, Nguyên Thư Dao dường như đã ngất lịm, nhưng thân thể nàng vẫn cố chấp phủ lên người Tiêu Hành, không nhúc nhích.
Trên Chu Tà Nhai gió lớn cuốn tràn, váy áo nàng phần phật như chiếc lá mỏng manh sắp bị cuốn bay.
Phải nghĩ cách, Vân Yên Ninh, mau nghĩ cách đi!
Một cơn hoảng loạn xộc thẳng lên tim, tôi chỉ cảm thấy linh khí toàn thân sôi trào dữ dội, ngay cả Nguyên Anh trong cơ thể cũng bắt đầu bứt rứt bất an, như muốn phá thể mà ra.
Những vết thương sau lưng do roi giới tiên để lại càng lúc càng đau rát, đau đến mức giống như có ai đó đang chậm rãi l.i.ế. m dọc theo từng vết xước, khiến da thịt tê rần, đầu óc choáng váng.
Trước mắt dần dần mờ đi… chẳng lẽ tôi sắp tẩu hỏa nhập ma rồi sao?
Đúng lúc ấy, một luồng mát lạnh từ đan điền khẽ lan ra, như một dòng suối xoa dịu lòng tôi.
Linh khí toàn thân dần ổn định trở lại, cả Nguyên Anh cũng trấn định, không còn bứt rứt.
Tôi lập tức ngồi xếp bằng, hít sâu một hơi, ổn định tinh thần.
Ngay khoảnh khắc ấy, cửu tiêu lặng lẽ xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi áp cửu tiêu lên má, cảm nhận luồng khí mát dịu lành len lỏi từ đó, chưa từng có khi nào lại khiến người tôi thấy dễ chịu đến vậy.
"Cảm ơn ngươi, Cửu Thiều … Có thể giúp ta một lần nữa không?"
Dường như nghe hiểu được tiếng lòng tôi, Cửu Thiều ngoan ngoãn bay vào lòng bàn tay tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!