Trong sư môn vẫn như xưa, vốn dĩ tôi định theo Tiêu Hành quay thẳng về, nào ngờ lại bị hắn ra lệnh phải đi vấn an các vị trưởng lão.
Thế là lại phải chạy một vòng khắp nơi, đợi đến khi tôi quay lại sân viện của Tiêu Hành thì trời đã vào đêm.
Trăng tròn treo cao, tôi đẩy cửa viện bước vào, chỉ thấy trước cửa có một bóng dáng gầy nhỏ đang quỳ trên nền đá.
Đến gần nhìn kỹ, mới phát hiện là một sư muội.
Đã vào thu, sương trong sân rơi nặng, nhìn bộ dáng của muội ấy có vẻ như mới nhập môn, vậy mà lại quỳ trực tiếp trên phiến đá xanh lạnh lẽo, ngay cả việc dùng linh lực bảo hộ đầu gối cũng không biết.
Tôi chợt thấy xót xa, cũng chẳng kịp hỏi han gì nhiều, vội vàng vận linh lực bảo hộ đôi chân nàng, rồi lục lọi trong túi Càn Khôn, lấy ra một khối linh thạch ấm, nhét vào tay nàng.
"Cầm lấy đi, đêm đã khuya rồi, đừng để bị cảm lạnh."
Tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt có phần ngơ ngác, ngẩn người, cắn môi không nói gì, nhưng vẫn lặng lẽ nhận lấy linh thạch.
"Muội mới nhập môn sao? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"Bái sư được ba tháng rồi, năm nay mười sáu.
"Nàng vóc người nhỏ nhắn, nhìn qua chẳng giống mười sáu tuổi chút nào, cả người mềm mại như bánh nếp, xinh xắn đáng yêu, đôi mắt hạnh tròn xoe càng khiến người ta thương mến. Khóe mắt phải còn có một nốt ruồi lệ đỏ thắm, khiến vẻ ngây thơ lại lẫn thêm đôi phần quyến rũ. Đã lâu rồi tôi chưa gặp tiểu cô nương nào đáng yêu đến thế, không kìm được muốn trò chuyện cùng nàng thêm đôi câu."Giờ này rồi, sao còn quỳ ở đây?
"Tiểu cô nương nhăn nhó, nói lúc đang ngồi thiền thì ngủ gật, bị sư phụ Tiêu Hành gọi dậy, nàng lại mơ mơ màng màng vung tay tát cho một cái, thế là bị phạt quỳ ngoài cửa. Tôi không nhịn được bật cười, dứt khoát ngồi xuống cạnh nàng, vừa cười vừa nói:"Sư phụ đúng là cổ hủ, ngồi thiền vốn dễ ngủ gật, có cần phải giận đến thế không.
Muội cứ chờ xem, để sư tỷ đi xin cho muội một tiếng."
Tiểu cô nương ban đầu còn tỏ vẻ không tin, mãi đến khi tôi gọi ra cây cửu tiêu, đôi mắt nàng mới trừng lớn đầy kinh ngạc.
Tôi cụp mắt, khẽ nâng tay thổi.
Đêm khuya núi sâu, vạn vật lặng im, tiếng tiêu cất lên, vang xa mười dặm.
Lúc ngân vang thì như trăng rằm giữa bão tuyết, khi nghẹn ngào lại giống tiếng khóc thầm của thiếu nữ.
Khúc nhạc vừa dứt, tiểu cô nương đã nửa ngồi dưới đất, ánh mắt ngơ ngẩn, như còn đắm chìm trong dư âm chưa tan..
Sau lưng vang lên tiếng cửa nhẹ nhàng mở, Tiêu Hành mỉm cười bước ra, liếc nhìn tiểu cô nương rồi lại nhìn tôi.
"Những năm qua, Yên Ninh quả thật tiến bộ không ít. Chỉ là đêm nay đã khuya, nếu còn thổi nữa e rằng sẽ quấy nhiễu giấc mộng của mọi người."
"Vậy sư phụ cũng biết là đêm đã khuya, thế mà vẫn để sư muội quỳ ở đây. Giờ đã là cuối thu, sương đêm nặng hạt, con gái mà quỳ lâu dễ tổn thương thân thể đấy."
Nói xong, tôi liếc mắt ra hiệu cho tiểu cô nương.
Nàng bĩu môi, cúi đầu với Tiêu Hành, giọng rụt rè:
"Sư phụ, đồ nhi biết lỗi rồi, cũng đã quỳ rất lâu rồi, cho đồ nhi đứng dậy đi ạ."
Tiêu Hành bước đến trước mặt nàng, nhìn chằm chằm nàng, lạnh lùng nói:
"Nguyên Thư Dao, hôm nay nể mặt sư tỷ con xin giúp, con trở về đi."
Chậc, nữ chính thế là lên sàn rồi đấy, không thèm lên tiếng lấy một câu.
Sớm biết nàng là nữ chính thì tôi đã chẳng lên sân khấu ra vẻ làm gì rồi…
8.
Tôi thật sự không hiểu nổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!