Chương 13: (Vô Đề)

Con gái tôi không hề nói dối, nó chỉ là quá sợ hãi. Con gái khẽ nói với tôi rằng, vì sợ hãi nên trước đây nó chưa bao giờ dám chống lại Triệu Cường.

Còn hôm đó, tôi đã nói với con bé rằng, tôi sẽ không để ai làm hại nó nữa.

Chính câu nói đó đã cho con gái tôi sức mạnh. Con bé tin tưởng tôi, nó tin rằng kẻ đã làm hại nó sẽ bị trừng trị. Vì vậy, hôm đó con gái tôi đã quyết liệt chống cự. Chính sự phản kháng của con bé đã giúp kéo dài thời gian để cảnh sát đến. 

Sau đó, Triệu Cường đã bị pháp luật trừng phạt.

Vì sợ con gái bị ảnh hưởng tâm lý, tôi mua rất nhiều sách về tâm lý học, bắt đầu tự nghiên cứu, để giúp Bối Bối giải tỏa những tổn thương. 

Đọc những cuốn sách này, tôi mới hiểu, những đứa trẻ từng trải qua những chuyện như vậy, lớn lên rất dễ bị các vấn đề về tâm lý.

Chúng sẽ trở nên ương ngạnh, nóng nảy, mất niềm tin vào cuộc sống, thậm chí trở thành trẻ hư, chơi bời với những thành phần bất hảo. 

Các bé lớn lên cùng những tổn thương, những tổn thương này sẽ ảnh hưởng đến cách nhìn nhận thế giới của chúng, khiến cuộc đời chúng trở nên tăm tối. Tôi đã hiểu vì sao Bối Bối lớn lên lại luôn miệng nói muốn chết.

Con bé không phải hư hỏng, mà là bị tổn thương. 

Tôi cũng đã hiểu vì sao Bối Bối lại hận tôi đến vậy, tại sao nó luôn nói tôi không yêu thương nó. Nếu thực sự yêu thương nó, thì sao tôi lại không nhận ra những tổn thương của nó? Sao tôi không tin tưởng nó? Sao tôi lại bỏ mặc con bé khi nó cần tôi nhất?

Thực ra thì, tình yêu của tôi, chỉ có thể làm tôi cảm động mà thôi. 

Tôi quả thực là một người mẹ tồi, tôi cứ tự cho mình là đúng, ép con bé vào khuôn khổ, mà không hề biết rằng thứ nó cần không phải là sự giáo dục, mà là sự thấu hiểu và giúp đỡ.

Sau này, tôi đưa cả nhà đến Bắc Kinh sinh sống, tôi muốn con bé quên đi quá khứ đau buồn. 

Công việc thuận lợi, tôi mở thêm chi nhánh ở Bắc Kinh. Tôi tìm cho con bé một giáo viên piano chuyên nghiệp, vì sợ gợi lại những ký ức không vui, nên tôi đã cố tình tìm một cô giáo.

Từ đó trở đi, con gái tôi không còn sợ học đàn nữa. 

Tôi tranh thủ lúc giá nhà đất ở Bắc Kinh chưa tăng, mua năm căn hộ, để sau này cho dù con bé có không làm nên trò trống gì thì vẫn có thể sống thoải mái. May mắn là, kiếp này không có tên tóc hồng, tóc xanh nào xuất hiện, con gái tôi đã bình an lớn lên.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Con gái tôi có năng khiếu đặc biệt về piano, từ nhỏ đã đạt được rất nhiều giải thưởng, con bé thi đỗ vào trường trung học chuyên về âm nhạc, rồi lại thi đỗ đại học.

Sau khi tốt nghiệp đại học, nó vào làm việc trong một dàn nhạc giao hưởng, rồi bắt đầu tự sáng tác, trở thành một nhạc sĩ có chút danh tiếng. 

Con bé đã hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa yêu đương, chưa kết hôn, nó nói nó không thích đàn ông. 

Con bé hỏi tôi:

"Sao mẹ chưa bao giờ giục con lấy chồng? Mẹ không muốn bế cháu à?" 

Tôi cười nói:

"Mẹ thà rằng con không yêu đương, còn hơn là thấy con dẫn về một anh chàng 'trẻ trâu'." 

Bối Bối nhìn tôi với ánh mắt chê bai:

"Làm sao có chuyện đó được, con đâu phải người không có mắt nhìn?" 

Tôi nói: Biết đâu đấy.

Mặc dù đã qua rất lâu rồi, nhưng những chuyện xảy ra ở hai kiếp trước tôi vẫn nhớ như in. Tôi nhìn Bối Bối, nghiêm túc nói:

"Lấy chồng hay không không quan trọng, hãy hứa với mẹ, đừng bao giờ vì đàn ông mà chịu thiệt thòi, hạnh phúc của con, cuộc sống của con mới là thứ quan trọng nhất." 

Bối Bối đáp:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!