Nàng vừa run rẩy hô lên một tiếng, ngoài điện liền truyền đến tiếng bước chân dồn dập, nhưng người đầu tiên bước vào lại là Vệ lãnh Hầu.
Vốn hắn suy nghĩ buổi tối sẽ đưa Long Châu tử ra Ngự Hoa viên đi dạo, mấy ngày nay đều ở trong tẩm cung, chắc ngột ngạt ấm ức lắm. Nhưng khi vừa đi đến ngoài điện, chợt nghe thấy tiếng Long Châu Tử hình như có chút run rẩy.
Vốn đã quen với giọng nói khàn khàn pha lẫn chút mềm mại của nàng, tất nhiên sẽ nhận ra tiếng hô to này có điều gì đó bất thường, liền chạy vội vào nội điện, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một đàn rắn đang bò đầy trên nhuyễn tháp, mà bé con lại bất lực cứng đờ đứng ở giường nhỏ bên cạnh.
Ánh mắt hắn dừng lại một chút, trầm giọng nói: "Đừng nhúc nhích!"
Vừa may trên tường bên trong nội điện có treo cây cung nhỏ mà hắn đã cố ý làm cho tiểu Long Châu, cây cung nhỏ này đã lâu không được đụng tới, có dính một chút bụi, hắn nhanh chóng lấy xuống, sau đó cầm lấy mũi tên bằng trúc, kéo căng dây cung.
Ngay khi con rắn nhỏ mở miệng ra, chuẩn bị tập kích Niếp Thanh Lân, thì một trận mưa tên bắn về phía đàn rắn.
Đúng là tài bắn cung trăm phát trăm trúng, mấy con rắn vừa thò đầu ra đều bị trúng mũi tên dài bảy tấc, run rẩy xụi lơ tại chỗ. Nhân cơ hội này, Vệ Lãnh Hầu nhanh chóng xông tới, ôm lấy bé con bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch ra khỏi nội điện.
Cảm giác thân thể người trong lòng hơi run run, Thái phó không ngừng hôn nhẹ lên trán của nàng,: "không sao, có bản Hầu ở đây, bệ hạ sẽ không có việc gì."
Trấn an xong bảo bối mà mình yêu quý nhất, Thái phó lạnh giọng nói: "Tra xét rõ ràng một chút cho ta! Tại sao trong cấm cung lại xuất hiện loại vật bẩn thỉu này!" Nhớ tới sự nguy hiểm lúc nãy, lại nhìn bộ dạng đáng thương của Long Châu đang ở trong ngực vẫn còn đang khiếp sợ, khuôn mặt anhtuấn ngay lập tức đằng đằng sát khí...
Sau khi Đan ma ma dẫn người bên ngoài vào nội điện lục soát, mới phát hiện có tám con rắn bò vào trong tẩm cung, trong đó có sáu con đã bị Thái phó bắn chết, còn lại hai con còn chưa kịp bò lên cửa sổ đã bị Đan ma ma một đao chém đứt.
Nhưng mọi người nhìn rất lâu cũng không nhận ra đây là loại rắn gì.
Cuối cùng liền tuyên Vi thần y tiến cung đến phân biệt thử xem, thuận tiện chẩn mạch cho Long Châu đang bị kinh sợ.
Người kiến thức rộng rãi như Vi thần y sau một hồi xem xét cũng lắc lắc đầu: "Lão hủ thường xuyên lấy rắn làm thuốc, nhưng cũng chưa từng nhìn thấy loại rắn này. Chỉ là nhìn hình dáng của răng thì hẳn là rắn mới nở không lâu, vừa rồi dùng ngân châm dò xét thử thì thấy trong miệng có chứa kịch độc, thậm chí ngay cả trên vẩy cũng có độc, nếu sau này loại rắn này trưởng thành, một khi đã trúng độc rắn thì lão hủ cũng không có biện pháp cứu chữa."
Đúng lúc này, đột nhiên Đan ma ma "A" một tiếng, mọi người theo tiếng hô nhìn sang, mới phát hiện trong đó có một cái đầu rắn bị chém đứt, đầu rắn kia cố lăn đến trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh nhuyễn tháp, miệng há to cắn vào miếng bánh đào mừng thọ trong đĩa, muốn nuốt xuống.
Vi thần y thấy thế, vội vàng dùng kiếm đẩy đầu rắn ra, dùng nĩa xiên chỗ bánh kia lên ngửi một cái, tức khắc liền chợt hiểu: "trên vỏ này có mùi phấn hoa quỳnh hải... Lão thần biết rồi! Loại rắn này là Tê Phượng xà."
Thái phó hừ một tiếng, "Tê Phượng, loại vật xấu như vậy lại có một cái tên lịch sự tao nhã như vậy. Loại rắn xấu xí này có lai lịch thế nào?"
Vi thần y nói: "Tê Phượng xà này rất kỳ lạ, là sản vật của Nam Cương, tháng 10 hàng năm khi Kim Phượng con phá vỏ trứng cũng là thời gian Tê Phượng đẻ trứng. Tê Phượng xà sẽ tìm kiếm xung quanh xem có ổ Kim Phượng nào không, sau đó đợi Kim Phượng ra ngoài sẽ đẻ trứng trong lông của chim non, lợi dụng nhiệt độ cơ thể của chim non để ấp trứng. Những con rắn nhỏ khi phá vỏ trứng ra, thức ăn chính là máu của chim non, sau đó bò ra khỏi ổ rơi xuống đất, đào các lỗ nhỏ, cũng lấy thức ăn trong đất, đến khi trưởng thành sẽ bò lại lên cây. Bởi vì Tê Phượng xà không có Kim Phượng thì sẽ không đẻ trứng được, số lượng rất ít, lão hủ cũng chưa từng nhìn thấy cho nên không nhận ra. Nhưng thức ăn tốt nhất của loại rắn này là hoa quỳnh hải, bình thường sẽ bò từ trên cây xuống ăn cánh hoa quỳnh hải. Lão thần cũng nhờ vậy mới nhận ra."
"Nam Cương", hai chữ này thật sự rất nhạy cảm, sau khi Vệ Lãnh Hầu nghe xong, lập tức nhíu mày, hạ lệnh nói: "Vi thần y, ông dẫn người ra Ngự Hoa Viên xem xét sân nuôi dưỡng Khổng Tước một chút."
Kết quả rất nhanh có được, mấy con Khổng Tước trắng đã ngã xuống đất bỏ mình, mà trên đất có dấu vết con gì đó chui ra rất rõ ràng.
Hiển nhiên, những con Tê Phượng xà này đã trải qua thời kỳ thay đổi, trước đó ký sinh trong lông những con Khổng Tước trắng tiến cống, sau đó thành công trà trộng vào trong cung, ngủ đông trong đất.
Người đầu bếp làm bánh đào mừng thọ cũng bị dẫn tới, đầu tiên là vẻ mặt khó hiểu, sau đó nghe nói vì loại bánh này mà Thánh thượng bị rắn tấn công, sợ tới mức thân thể run rẩy, nhưng mà chuyện này cũng không liên quan đến ông mà.
Khi hỏi đến phấn hoa quỳnh hải, đầu bếp kia giơ tay thề với trời, đây là bí quyết gia truyền trong nhà, bánh mừng thọ mấy đời trong nhà đều làm như vậy, để giữ gìn nên không dám thay đổi một chút gia vị nào, không tin có thể đi hỏi những khách hàng lâu năm của ông, cam đoan tất cả đều là vị này.
Nghiêm hình tra tấn một lúc cũng không hỏi được nguyên do, gọi một vài người cao tuổi khác đến ăn thử, cũng đều xác nhận vị đầu bếp này luôn làm ra những loại bánh mừng thọ mùi hoa có hương vị khác biệt.
Sắc mặt Thái phó âm trầm, bởi vì hắn nhất thời muốn ăn bánh mừng thọ, nên mới mời đầu bếp từ Giang Nam tới, nếu tiếp tục truy cứu, thì giống như hắn cố ý muốn hãm hại Thánh thượng vậy.
May mắn là thần y có chút hiểu biết về loại rắn này, nhưng hắn vẫn có chút không hiểu, rõ ràng loại rắn này sau khi trưởng thành độc tính rất mạnh, tốc độ rất nhanh, lúc sống ở trên cây, ngay cả chim bay ngang qua cũng có thể bị nó dùng tốc độ như tia chớp của mình cắn trúng, rất khó có thể may mắn thoát được, nếu là có người cố ý sắp đặt, vì sao chỉ đưa tới nơi này những con rắn chưa trưởng thành?
nói không chừng Hoàng đế được trời cao phù hộ, bởi vì loại bánh đào mừng thọ này, dẫn dụ những con rắn nhỏ đang ngủ đông đến sớm, mặc dù bị kinh sợ nhưng cũng không gặp nguy hiểm gì, may mắn tránh thoát được một kiếp nạn.
Trong lòng Thái phó rất rõ ràng, người đầu sỏ lớn nhất đứng sau lưng chỉ sợ là sứ giả Nam Cương – Công chúa Khất Kha.
Nghĩ vậy, bàn tay to của Thái phó vung lên: "Người đâu! Phái binh mã bao vây dịch quán! Bắt sống công chúa Khất Kha kia cho ta!"
Khi dịch quán của sứ giả Nam Cương bị bao vây, vẻ mặt công chúa Khất Kha bình tĩnh đi ra ngoài, vóc dáng yểu điệu xuất hiện ở cửa dịch quán.
"Nửa đêm bao vây dịch quán, đây là tập tục tiếp đón khách của Đại Ngụy sao?" Nàng cười tủm tỉm hỏi Vệ Lãnh Hầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!