Chương 33: (Vô Đề)

An Xảo Nhi hoàn toàn bị diêm vương không có khả năng xuất hiện này dọa đến mức choáng váng.

không đợi nàng kịp phản ứng, thì đuôi mắt của Vệ Lãnh Hầu lại phát hiện trong chậu than còn có những vật khác.

An Xảo Nhi theo ánh mắt hắn nhìn sang miệng liền hít phải khí lạnh, từ trong chậu rơi ra ngoài đó chính là đồ vật của thiếu niên được làm từ nhựa mộtloại cây đặc biệt ngưng tụ thành...

Xảo Nhi vọt qua, muốn nhét vật kia vào trong miệng nuốt xuống, nhưng lại bị Thái phó một cước đá bay.

Cầm lấy đồ vật được mài dũa rất giống thật kia, người đần độn đến mấy cũng sẽ hiểu được điểm mấu chốt.

Thái phó cắn răng hỏi: "nói! Vì sao Hoàng thượng phải dùng cái này?"

An Xảo Nhi gắt gao ngậm chặt miệng, nàng biết: Chỉ cần mình không cẩn thận, việc tiểu chủ nhân vất vả mới bỏ trốn được bị phát hiện thì sẽ gây ra họa lớn. Điều duy nhất có thể làm lúc này, đó chính là lấy cái chết để thể hiện sự trung thành, quyết không thể nói ra việc tiểu chủ nhân còn sống, nghĩ vậy, nàng chạy vọt về phía cây cột, chuẩn bị đập đầu chết trong điện.

Sao Thái phó lại không nhìn ra ý định của nàng chứ? Vung tay kéo nàng lại, dùng chuôi dao đánh vào cổ nàng, đợi nàng hôn mê bất tỉnh, mới lớn tiếng gọi đám người Nguyễn công công vào, chỉ vào người cung nữ đang té trên mặt đất nói: "Nhét vào miệng cái gì đó, đưa đến hình bộ, bản Hầu sẽđích thân thẩn vấn, trước khi hỏi được điều cần hỏi, quyết không thể để nàng ta thực hiện được ý định của mình!"

Trong lòng Nguyễn công công cũng cảm thấy sốt ruột, theo thông lệ nếu cung nhân phạm lỗi, thì sẽ bị phạt trượng hình, nhưng Thái phó lại ra lệnh đưa cung nữ này đến hình bộ, rốt cuộc là đã phạm bao nhiêu tội đây!

Ông không dám nhiều lời, sai người nhét vải bố mềm vào trong miệng nàng sau đó kéo nàng ra ngoài.

Thái phó cúi người xuống, tiếp tục kiểm tra xem còn những gì trong chậu than. Rất nhanh lại phát hiện ra một phong thư -- Giao tình thông ý tâm hài hòa, trung dạ tương tòng tri giả thùy.

Đây là một câu trong "Phượng cầu hoàng", có ý nam nữ hẹn ước cùng nhau bỏ trốn...

"đi thăm dò xem đây là bút tích của ai?"

Mấy ngày vô cùng lo lắng, hiện tại đều là lửa giận ngập trời, Thái phó chỉ cảm thấy tứ chi trên người đều đau. Trước kia, khi ôm ấp đưa trẻ kia, trong lòng không phải chưa từng hoài nghi, nhưng quá mức chắc chắc hắn là một bé trai, chỉ là hắn quá mức gầy yếu, một mặt nghĩ đợi khi lớn tuổi hơn mộtchút, ăn nhiều chút, tự nhiên sẽ to lớn hơn. Nhưng bây giờ cẩn thận nghĩ lại, trên người đứa trẻ kia rất nhiều chỗ không đúng, trong đầu càng thêm rõràng...

Niếp Thanh Lân! To gan lắm!

Khi Vệ Thái phó từ trong tẩm cung đi ra, đã không còn vẻ suy sụp mất tinh thần của mấy ngày qua nữa, trong đôi phượng toát ra hung quang làm cho người ta không rét mà run!

"Chuẩn bị ngựa! Đến quan đạo Yến Tử Hồ!"

Mấy lần trước phái người lục soát trong núi, Thái phó cũng không có mặt để giám sát. Bởi vì lúc đó, trong lòng hắn cảm thấy hơi sợ, chỉ sợ phải nhìn thấy thi thể lạnh như băng của đứa trẻ kia.

Nhưng hiện tại đã khác, nếu đúng là bé con kia đã chết thì thôi! Nếu còn sống, thì chưa biết chừng mình sẽ nắm lấy cái cổ mảnh khảnh kia, bóp chết cái người dám cả gan làm loạn đó!

Đến khúc quanh để rẽ vào Yến Tử Hồ, Thái phó xoay người nhảy xuống ngựa, Đến yến tử quan đạo sơn quẹo vào, Thái phó xoay người xuống ngựa, quét hoàn cảnh xung quanh một vòng, hỏi: "Lúc trước chỗ Lữ Văn Bá ngã xuống là chỗ nào?"

Thị vệ bên cạnh vội vàng kể lại tình cảnh lúc ấy một lần: "Lúc đấy Lữ thống lĩnh ngã xuống ở vị trí gần triền núi, mặt hướng về phía đường, xung quanh có tổng cộng tám thi thể hắc y nhân, trên người Lữ thống lĩnh trúng mười hai kiếm, trong đó vết thương gần tim là vết thương trí mệnh..."

Vệ Thái phó cau mày nghe, thuộc hạ tận tụy của hắn trước giờ nếu vết thương nhẹ thì chưa bao giờ ngừng lâm trận, khi lâm trận thì rất có truyền thống của Vệ gia quân, dũng mãnh dị thường, tuyệt đối sẽ không là đào binh.

Nhưng hắn không hề bảo vệ loan giá, lại một mình đứng trên sườn núi chém giết với vài tên hắc y nhân, nửa bước cũng không thối lui, ngược lại... Hình như là để bảo vệ cái gì đó sau triền núi....

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Thái phó phi thân nhảy xuống triền núi.

Sau khi đi xuống triền núi, Thái phó nhìn một cái liền phát hiện một sơn động không được che lấp. Chỉ có một tảng đã lớn trơ trọi ở trước cửa động, xung quanh còn có rất nhiều cỏ dại đã bị nhổ.

Mặt Thái phó âm trầm đi vào trong động xem xét, mặt đất trong động hơi lõm xuống, là do có người nằm ở đây một thời gian vì thế mới tạo thành dấu vết này...

Niếp Thanh Lân! Ngươi phải trốn thật kỹ, tuyệt đối đừng bao giờ để cho bản Hầu tìm thấy ngươi!

Kỳ thật Niếp Thanh Lân cũng tính toán như vậy, nếu đợi mãi không thấy bố cáo phế đế, thêm vào đó nàng cũng càm thấy nơi này không an toàn, vẫn nên nhanh chóng rời đi mới được.

Tuy rằng lúc này trạm kiểm soát rất nghiêm ngặt, nhưng nàng đã khôi phục thân phận nữ nhi, nên chỉ cần trang điểm một chút, thì những quan binh kia cũng không nghĩ ra, cô nương mềm mại đáng yêu này chính là người mà bọn họ muốn tìm.

Niếp Thanh Lân muốn đến Giang Nam, đó là quê hương của mẫu phi, là nơi mà trong mơ nàng cũng muốn đến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!