Chương 27: (Vô Đề)

Mật thám báo tin lại chỉ đến đây, về phần Hưu Đồ Liệt kia ôm ấp kỹ nữ, cùng đám tiểu quan bên trong chơi trò dâm dục như thế nào thì không ai biết được.

Vệ Lãnh Hầu ngồi ở trước án thư nhẹ gõ mặt bàn, trầm ngâm một lúc lâu, tên Hưu Đồ Liệt kia trước đây khi vừa nhìn thấy khuôn mặt thanh lệ của Hoàng đế, liền nổi lên tà tâm, chắc là những con quỷ đói sắc, như những tên man di ngông cuồng đến Trung Nguyên một chuyến, dạo chơi một vòng đến chỗ trăng hoa cũng chẳng có gì là lạ.

Nhưng Vệ Lãnh Hầu vẫn cảm thấy có chút không ổn, tuy rằng hắn và Hưu Đồ Liệt đã chính thức giao đấu, dù chỉ có một lần ở trà lâu kia, nhưng hắncảm thấy tên Hưu Đồ Liệt kia ở một phương diện nào đó rất giống mình...

Ví dụ như, những tâm tư mưu đồ trong mắt hắn khó có thể che lấp, đó là ánh mắt trần ngập dã tâm xâm lược của nam nhân, người có dã tâm bừng bừng như Hưu Đồ Liệt sao có thể ở trên địa bàn của kẻ thù ăn chơi đàng điếm?

Giờ phút này, Vương tử Hung Nô đúng là đang ngã trong phù dung trướng ấm, nhưng người đang xin cởi áo tháo thắt lưng ở trước mặt hắn khôngphải là thiếu nữ xinh đẹp mà lại một thiếu niên xinh đẹp phong trần mười phần.

Hưu Đồ Liệt đánh giá bài trí mạ vàng xa hoa bốn phía một chút, nhìn người trước mặt trai gái không thể phân biệt, thiếu niên nương khí*, sự khinh bỉ trong lòng không nén được dâng lên.

*chỉ những nam nhân do dự, yếu đuối hoặc giống nữ nhân, ý châm biếm

Người Ngụy rất coi trọng việc hưởng thụ, một nơi kinh doanh bằng nghề kỹ nữ, còn xa hoa hơn cả doanh trướng của bọn hắn! Đường đường là mộtnam nhân, lại đi thoa son trét phấn, õng ẹo quyến rũ nam nhân!

Đây là trời giúp Hung Nô! Nếu như đời này, hắn không thể san bằng Đại Ngụy, chiếm lấy vùng đất giàu có này, sử dụng đám dân đen nhu nhược yếu hèn như sơn dương đó, thì hắn sao có thể xứng là Hùng Ưng* trên thảo nguyên được phụ vương coi trọng?

*Chim ưng oai hùng, ý chỉ nam nhân mạnh mẽ kiêu ngạo

sự nhẫn nại của Hưu Đồ Liệt đã mất, vung tay về phía tiểu quan đang lắc mông trên đất kia: "Được rồi, trong phòng không có ai, các phòng xung quanh cũng đều là thuộc hạ của tại hạ, không có người nghe lén, mặc quần áo vào đi, sau đó nói xem đại nhân nhà người sai ngươi nói gì."

Thiếu niên kia vừa nghe vậy, ý cười trên mặt nhất thời cứng lại, lưu luyến nhìn thân thể cường tráng của vương tử dị tộc này, thầm nghĩ: Nếu có thể ngủ cùng một lần, dù không nhận được bạc, cũng cam tâm tình nguyện.

Đáng tiếc nam tử cao lớn này không thích nam sắc, nghĩ vậy, tiểu quan tên Bảo Nhi ôm lấy áo bào, cười nói: "Đại nhân nhà ta nghe nói ngài đích thân đến kinh thành, đặc biệt dặn dò ta phải hầu hạ vương tư chu đáo, nếu vương tử không thích nam sắc, một lúc nữa ta sẽ an bài cho vương tử cônương kiều mỵ nhất ở đây..."

Hưu Đồ Liệt sao có tâm tình cũng hắn Phong hoa tuyết nguyệt, hỏi thẳng: "Gang* mà ta cần đã tới chưa?"

*Gang là hợp kim giữa sắt và các bon, sắt chiếm 95-98%, dùng để chế tạo vũ khí

Bảo Nhi khó xử lắc lắc đầu: "Tuy rằng gang kia được giám sát và chế tạo trong quân doanh, nhưng chất lỏng nấu sắt được tinh luyện ở chỗ khác, trong đó có mấy thành phần, phương pháp điều chế quan trọng mà ngay cả đại nhân nhà ta cũng không biết."

Hưu Đồ Liệt nghe xong mày rậm không khỏi nhíu lại. Lần này hắn đến Trung Nguyên còn có một mục đích vô cùng quan trọng đó là thứ vũ khí sắc bén làm bằng gang đen kia.

Kỹ thuật chế tạo kim loại thô sơ của Hung Nô đều là học tập của Trung Nguyên. Những thợ rèn bị bọn họ đánh cướp về dùng để chế tạo nồi, bát thìđược, nhưng dùng để chế tạo vũ khí thì thô sơ hơn của Trung Nguyên một chút.

Trước đó có không ít thân tín của An Tây Vương đóng quân ở bên quan, sau khi nghe nói An Tây Vương bị lật đổ, liền tới nương tựa nhờ biên quan Hung Nô, dùng vàng bạc để đổi lấy chỗ sống yên ổn, hắn cũng là nghe được từ trong miệng bọn họ, mới biết đến thứ vũ kia chém sắt như chém bùn kia.

Sau đó hắn dùng trăm phương ngàn kế, quả nhiên tìm được phương pháp, nếu mà kỵ binh của hắn được trang bị vũ khí như vậy, việc công thành tấn công vào trận địa chẳng phải sẽ như hổ thêm cánh sao?

Bảo Nhi vừa thấy vẻ mặt không vui của Hưu Đồ Liệt, vội vàng còn nói thêm: "Nhưng mà, chủ nhân nhà của ta đã cài vào đó một thợ rèn nhất định sẽghi chép lại chi tiết, nhưng hắn không tiện ra mặt, Hưu Đồ công tử xem có cách nào để cạy miệng tên thợ rèn kia ra hay không..."

Hưu Đồ Liệt nhận lấy một phong mật hàm, lại nói: "Ngươi vừa nói đã từng gặp Thái phó, tên Thái phó kia thật sự có đoàn tụ chi phích?"

Người tên Bảo Nhi trước đây từng hậu hạ An Vinh vương, đi theo hắn đến tửu lâu ăn cơm với Vệ Lãnh Hầu, trong bữa tiệc rượu đó Vệ Lãnh Hầu có nhìn mình vài lần, liền nghĩ Vệ Lãnh Hầu kia đã động tâm nhưng sợ ảnh hưởng đến danh dự nên không thân cận với mình, cơ duyên xảo hợp*, mình có thể quen biết với quý nhân, ở nơi này

- nơi nổi lên nhờ việc mua bán hoạt động tình báo.

*cơ hội và duyên phận

Vừa nghe thấy câu hỏi của Hưu Đồ Liệt, Bảo Nhi đắc ý khoe ra câu chuyện này, tự nâng giá trị con người lên một chút.

"Mặt Thái phó kia mặc dù lạnh lùng, nhưng vừa nhìn thấy Bảo Nhi liền không thể dời mắt, dù biết thức thời mà tỉnh lại... Chứ đâu giống như công tử, đối xử với ta rất lạnh nhạt..." nói xong thân mình liến tiến sát vào trong lòng Hưu Đồ Liệt.

Lần này Hưu Đồ Liệt lại không hề né tránh, đưa tay ra kéo thân thể Bảo Nhi, tay vuốt hai má hắn, lại chuyển qua cổ mảnh khảnh của hắn, mỉm cười, mặt hơi ngăm đen, lộ ra hàm răng trắng sáng: "Nếu ngươi đã giúp ta và đại nhân việc quan trọng như thế, tại hạ cũng không thể lạnh nhạt với ngươi, sẽ hảo tâm giúp người một tay, giúp ngươi sớm đầu thai kiếp sau có thể làm một nam nhi chân chính..."

Khi nói chuyện bàn tay to nhẹ nhàng dùng sức, xương cổ Bảo Nhi phát ra tiếng răng rắc thanh thúy, người cũng biến thành bùn nhão, ngã xuống trêngiường.

Loại người vô liêm sỉ này, vì bạc, có cái gì không thể bán? Nếu không muốn hắn tiết lộ tin tức, chỉ có thể đóng chặt miệng hắn lại!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!