Lúc dùng bữa sáng, An Xảo Nhi lại bưng tới một chén canh, Niếp Thanh Lân không chịu uống: "Canh này bổ quá, Trẫm mập lên rất nhiều rồi, nếu còn bồi bổ nữa, chỉ sợ người tinh mắt một chút là có thể nhìn ra nội tình mất."
An Xảo Nhi nghe thấy thế liền nhìn gương mặt tiểu chủ tử sau khi khỏi bệnh đã trở nên hồng hào đầy đặn hơn, không thể không thừa nhận tiểu chủ tử chỉ cần phúng phính lên một chút thì lập tức nhìn thuận mắt hơn trước kia nhiều.
Sau khi dặn dò An Xảo Nhi, Niếp Thanh Lân chỉ uống ba thìa canh thì không chịu uống nữa, tốc độ tăng thịt vẫn nên giảm đi mới tốt, bằng không thìngực cứ trướng trướng, lại còn đau nhói nữa.
Mặc dù không quá tình nguyện ra khỏi tẩm cung, thế nhưng "Đại lễ" của Thái phó đã tới, không ló mặt nói lời cảm tạ thì thất lễ rồi.
Đợi đến khi nghe nói Thái phó đã hạ triều, Niếp Thanh Lân liền đứng dậy đi tới thượng thư phòng.
Tiểu thái giám trông cửa nhìn thấy thân ảnh sáng ngời của tiểu Hoàng đế, khóe miệng hơi nhếch lên, sau khi thi lễ với Hoàng thượng thì nhỏ giọng bẩm: "Thái phó đại nhân đang ở trong thư phòng cùng Công bộ thị lang thương nghị chuyện quan trọng, Hoàng thượng có muốn lát nữa hẵng vào không ạ?"
Niếp Thanh Lân cẩn thận quan sát kỹ tiểu thái giám kia, cảm thấy người này mặt mũi thanh tú là kẻ trung hậu, không ngờ còn có thể mở miệng nhắc nhở người làm Hoàng đế bị khinh thường là nàng đây —— thư phòng hung hiểm.
Thư phòng tuy đã đóng cửa nhưng vẫn không ngăn được giọng nói nghiêm túc đầy phẫn nộ của Vệ Lãnh Hầu: "Sông đào phía tây bắc kinh thành đãbị sụt lở suốt một tháng trời, hàng hóa ngược xuôi nam bắc mắc kẹt đến nước chảy không lọt. Nếu trong vòng nửa tháng không thể khôi phục lại tuyến vận chuyển đường sông này, thì ngươi nên mang theo đám đồng liêu Công bộ của ngươi đến đó tự mình cõng hàng hóa qua sông đi!"
không lâu sau, Công bộ thị lang bị chửi như con lừa mặt mày xám tro đi ra, phía sau lưng hơi hơi gồ lên như đang cõng vật nặng nghìn cân vậy.
Niếp Thanh Lân thấy mình ra khỏi tẩm cung đúng là không xem hoàng lịch, lúc này mà vào thư phòng không nghi ngờ gì là tự tìm đường chết, liền muốn quay trở về, nào ngờ nam nhân trong thư phòng bỗng cất cao giọng hỏi: "Ai chờ ở ngoài thư phòng thế?"
Tiểu thái giám vội vàng bẩm báo: "Là hoàng thượng vừa rồi sợ quấy rầy Thái phó nên đã đứng chờ ngoài cửa ạ."
Niếp Thanh Lân thở dài một tiếng, Hoàng thượng ở ngoài thư phòng chờ đại thần triệu kiến, nàng xem như là đã mở ra một trang mới cho lịch sử triều Đại Ngụy rồi.
Tiểu thái giám bẩm báo xong, trong thư phòng yên lặng một hồi. Niếp Thanh Lân hối hận ban nãy không quyết đoán kịp thời xoay người rời đi. Đương lúc mọi người ở bên ngoài lúng túng thay cho tiểu Hoàng đế, thì nam nhân trong thư phòng cuối cùng cũng mở miệng: "Thỉnh hoàng thượng vào đi."
Niếp Thanh Lân bước vào thư phòng, phát hiện Thái phó đại nhân đã lâu không gặp đang ngồi ngay ngắn đằng sau thư trác, chẳng thèm liếc mắt nhìn Hoàng đế lấy một cái.
Niếp Thanh Lân hắng giọng, cười nói: "Trẫm đã lâu không có tới thư phòng học tập cùng Thái phó, còn xin Thái phó thứ lỗi."
Hoàng đế đã mở kim khẩu trước, ấy vậy mà Thái phó lại làm như không nghe thấy, đến cả mí mắt cũng chẳng thèm nâng lên.
Niếp Thanh Lân lúc này mới sâu sắc lĩnh hội được, mấy ngày nay Thái phó đã ngâm lửa giận đến cỡ nào.
Cho dù bản thân là một Hoàng đế sa cơ, thế nhưng mặt mũi tổ tiên Đại Ngụy thì vẫn phải bảo vệ. Chẳng biết tên Thái phó này lát nữa sẽ vòng vèo vũ nhục bản thân như thế nào, cũng may là không vứt mặt mũi họ Niếp trước mặt cung nhân.
Hễ Vệ Lãnh Hầu ở tại thư phòng thì không muốn hạ nhân lưu lại hầu hạ, Niếp Thanh Lân liền xoay người bảo cung nhân đi theo vào phía sau mình: "Các ngươi lui xuống đứng chờ ngoài thư phòng đi."
Đợi đến khi trong thư phòng chỉ còn lại quân thần hai người, Niếp Thanh Lân đi tới cạnh thư trác, ngồi xuống kế bên hắn, cũng không mở miệng. Thấy Thái phó đang phê tấu chương, liền giơ tay lấy đĩnh mực nằm trong nghiên, đổ thêm nước vào bắt đầu tỉ mỉ mài.
Đĩnh mực này là sản vật của huyện Ô thành Giang Nam, mặt ngoài là hoa văn kim long quấn quanh đĩnh mực, chứng tỏ đây là vật tiến cống cho Hoàng gia. Trong viên mực thượng đẳng xen lẫn một loại bột vàng đặc biệt, hễ gặp nước sẽ rất trơn bóng, khiến người mài mực gần như không dừng tay được. không lâu sau, trong nghiên mực cực to đã là nước mực đầy tràn, suýt nữa thì sánh cả ra ngoài.
Vệ Lãnh Hầu sớm đã liệu trước được bé con phế vật này chắc chắn phải tìm đến mình, ngược lại hắn rất tò mò Hoàng đế sẽ phản kháng hắn, từ chối mấy vị "mỹ nhân" kia như thế nào.
không nghĩ tới tiểu Hoàng đế lại giống như kẻ không có chuyện gì làm, sau khi vào phòng, nói xong lời xã giao, liền cầm đĩnh mực chơi đến quên trời đất.
Vệ Thái phó mặc dù không nhìn hoàng thượng, thế nhưng khóe mắt lại lia tới những ngón tay thon dài trắng ngần kia. Những ngón tay ấy nắm hờ lấy đĩnh mực nhẹ nhàng xoay tròn trên chiếc nghiên, thật giống như đang khéo léo chơi đùa nắn bóp trái tim người ta.
Mắt thấy mực nước sắp tràn cả ra ngoài, Vệ Lãnh Hầu mới lạnh lùng mở miệng: "Hoàng thượng mài nhiều thế này là muốn để vi thần uống sao?"
Niếp Thanh Lân cũng là rãnh rỗi buồn chán mới tìm chút việc để làm, chờ đến khi phục hồi lại tinh thần sau câu nói của Vệ hầu, mới phát hiện ra chuyện tốt mình gây ra, đĩnh mực trong tay cứ thế mà đã cụt đi một đoạn khá dài.
"Trẫm lại thất thần nữa rồi, thỉnh Thái phó chớ trách." nói xong bèn cười áy náy với Thái phó.
Vệ Lãnh Hầu lúc này mới khẽ nâng mắt, nhìn tiểu Long Châu đã lâu không gặp..... đã lâu không gặp, hai gò má đầy đặn lên không ít, khuôn mặt càng thêm trắng mịn, đường nét gương mặt cũng toát lên vẻ yêu mị không che giấu nổi. Đến khi cười thì khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay kia dường như đang phát sáng... Bản thân là nam tử, lại cứ kiều mị đến mức này, thực đúng là... vật xui xẻo.
Vệ hầu cảm thấy bản thân có hơi không mở mắt nổi, có phần tham lam nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang cười yểu điệu kia, lại chợt nhớ tới tình cảnh trong noãn các hôm ấy, ánh mắt dần chuyển lạnh.
"Vi thần nghe nói vài ngày trước thánh thượng không được khỏe, sao không nghỉ ngơi mà lại chạy tới thượng thư phòng này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!