An Xảo Nhi nhìn đến mất hồn mất vía, lại không dám lên tiếng ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thái phó với danh nghĩa dạy học, vừa kéo vừa ôm Hoàng đế.
thật vất vả mới đợi được một thùng trúc đựng mộc tiễn đều bị bay xuống đất, quân thần hai người lúc này mới trở vào trong cung.
hiện giờ bài trí trong cung đều được nội thị giám thay đổi một lần nữa. Nhuyễn tháp nhỏ hẹp ban đầu đã không còn thấy bóng dáng, thay vào đó là một chiếc hoành tháp bằng gỗ hương có kèm theo chiếc bàn con, nằm trên đó đọc sách, ăn uống rất thuận tiện.
Dùng khăn ấm lau chùi bề mặt, hộp thức ăn đựng điểm tâm Thái phó mang tới được bày trên chiếc giường con của hoành tháp.
"Dư Phương Trai nổi danh ở Giang Nam mở chi nhánh tại kinh thành, thần nghĩ Hoàng thượng chưa chắc đã nếm qua điểm tâm mật quả của nó, cho nên mới cố ý mang vào cung để Hoàng thượng nhấm nháp." Thái phó cởi ngoại y, nửa nằm trên hoành tháp, sau khi bảo đám thị nữ phục vụ trong tẩm cung lui ra, bèn ngồi xuống bên cạnh tiểu Long Châu giới thiệu.
Món điểm tâm mới lạ này, quả thực đều là những món Niếp Thanh Lân chưa từng ăn qua. Thân tại hoàng tộc có nỗi bi ai của hoàng tộc, ở ngự thiện phòng đều là những lão già kỹ lưỡng, phàm là hoa quả điểm tâm hơi chút mới mẻ, đều không thể tùy tiện trình vào trong cung. Bằng không thì mộtngày nào đó chủ tử tâm huyết dâng trào, noi theo nàng quý phi nào đó mùa đông đòi ăn vải, trong lúc nhất thời không kiếm ra, chẳng phải là muốn mạng ngự thiện phòng sao?
Cho nên Thái phó đại nhân mang tới những món quà vặt ngoài cung này, đều là những món Niếp Thanh Lân từ trước đến nay chưa từng thấy qua. Vớt một miếng mật quả bỏ vào miệng, hương vị quả nhiên chua chua ngọt ngọt.
Mấy ngày nay bọn hạ nhân cẩn tuân mệnh lệnh của Thái phó, không dám lấy bất cứ món quà vặt nào đưa cho Hoàng thượng giải thèm. Giờ đây mộthộp điểm tâm đầy ụ bày ngay trước mắt, cho dù là Thái phó đại nhân tẩm thạch tín, cũng phải nếm thử một phen.
Tiểu Hoàng đế trong lúc nhất thời ăn đến quên cả trời đất.
Thế nhưng nàng mới ăn được vài miếng, bỗng bị Thái phó đại nhân túm lấy lôi vào trong lòng. Thái phó thân thiết mở miệng: "Hoàng thượng mới vừa giơ cung bắn tên nhất định là mệt lắm rồi, cứ nằm xuống nghỉ ngơi đi, để thần hầu hạ thánh thượng nhé."
nói xong liền nhón lấy quả táo thấm đầy mật ong, nhẹ nhàng đặt lên cánh môi hoàng thượng.
Niếp Thanh Lân có chút khốn quẫn, hơi há mồm muốn ngậm táo, nhưng ngón tay của Thái phó cứ đè quả táo kia trên cái miệng anh đào lăn qua lộn lại, cố ý không bỏ vào miệng nhỏ của nàng.
Vài lần như thế, quả táo đẫm mật đã tẩm ướt cánh môi phấn nộn khiến nó trở nên bóng loáng, tỏa ra vị ngọt, dụ dỗ người khác hận không thể mộtngụm hung hăng mút vào.
Hai tròng mắt Thái phó bắn ra tia sáng mờ ám, đang định cúi đầu dùng miệng mình thưởng thức hương vị chua chua ngọt ngọt của Dư Phương Trai, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng "loảng xoảng", phá vỡ bầu không khí ngọt ngào.
Niếp Thanh Lân sớm đã phát giác ra tình thế không bình thường mới vừa rồi, khổ nỗi không có cách nào thoát ra được, nhân cơ hội này bèn vội vàng giãy ra khỏi lòng Thái phó, hướng ra ngoài nói: "Bên ngoài xảy ra chuyện gì thế?"
Chỉ nghe An Xảo Nhi ở ngoài phòng kinh sợ bẩm: "Là nô tỳ chân tay vụng về, không cẩn thận đánh vỡ tách trà ạ."
Niếp Thanh Lân nghe xong trong lòng cả kinh, thầm nghĩ Xảo nhi tuyệt không phải người lỗ mãng, hôm nay sao lại nhè lúc ôn thần này ở tẩm cung mà phạm lỗi chứ?
Vội vàng xoay người lại nhìn thần sắc Thái Ppó, quả nhiên mặt đầy sát khí, nhìn điệu bộ này chính là muốn sai người lôi An Xảo Nhi ra ngoài đánh chết, liền vội vàng thừa dịp trước khi Thái phó phát uy cướp lời mở miệng: "Đồ nô tài vụng về, còn không mau đi ra ngoài sân tự vả vào miệng."
Tiểu Hoàng đế hiếm có khi nào phát uy như thế, Vệ Lãnh Hầu sao lại không biết dụng ý của nàng? hắn thản nhiên nói: "Thánh thượng phát khởi long uy quả thực có chút khí thế của cao tổ Hoàng đế."
Lời nói ám chỉ vẻ không hài lòng, Niếp Thanh Lân liếm liếm mật ong trên môi, vô tội chớp mắt.
Thái phó đại nhân nhìn đầu lưỡi phấn nộn kia, một cỗ tà hỏa không biết từ đâu bỗng dâng lên.
Nhưng không đợi hắn túm lấy Hoàng đế, Long Châu tử đã thẳng người dậy trèo xuống tháp, cung kính nói với hắn: "Thái phó đại nhân cứ nghỉ ngơi đi, bụng trẫm hơi đau, muốn đi nhà xí."
Dứt lời liền ôm bụng rồng chui vào nhà xí.
Niếp Thanh Lân dây dưa trong nhà xí nửa ngày, phát hiện Thái phó đại nhân đã đi rồi, lúc này nàng mới thở phào một hơi.
Lúc này, An Xảo Nhi cũng đã vào nội điện, mặt mày hơi sưng đỏ, thoạt nhìn vừa rồi dùng sức không nhẹ.
Niếp Thanh Lân phất tay bảo những cung nhân khác lui ra ngoài, kéo tay An Xảo Nhi lại, đau lòng nói: "Bảo ngươi vả miệng, sao ngươi lại dùng sức thế chứ? Đối phó vài ba cái là được mà."
An Xảo Nhi nhẹ giọng nói: "Thị vệ của Thái phó đều ở trong viện, sao lại làm giả được. không muốn liên lụy đến chủ tử, dĩ nhiên là phải cố sức mộtchút."
Niếp Thanh Lân nhìn người cung nữ săn sóc mình từ nhỏ đến lớn, thở dài một tiếng. Vươn tay lấy thuốc mỡ trong cái hộp bày trên bàn, lờ đi sự né tránh của An Xảo Nhi, đích thân thay nàng ấy bôi một lớp thuốc mỏng lên hai gò má sưng đỏ. Bôi thuốc xong, nàng mới hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Sao hôm nay ngươi lại không cẩn thận như vậy, nhè lúc hắn ta ở đây mà làm vỡ tách trà?"
Sắc mặt An Xảo Nhi cứng lại, nhớ tới bản thân qua khe cửa nhìn thấy một màn vừa rồi, do dự hồi lâu mới hỏi: "Hoàng thượng... Khi Thái phó ở cùng Người thì thế nào?"
Cặp mắt to của Niếp Thanh Lân hơi hơi híp lại: "Thái phó đại nhân quyền cao chức trọng, lúc lạnh lúc nóng ai mà đoán được, nhưng may mà ngoại trừ thỉnh thoảng tâm tình không tốt răn dạy Trẫm đôi câu, những lúc còn lại đa phần không quá khó khăn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!