Chương 6: Cô thật khác

Tâm trạng Phó Nhiễm hỗn loạn, vẫn còn đang miên man suy nghĩ lời nói của Phạm Nhàn, bà nói cô là người ở nơi khác đến. Bà tình nguyện tiếp tục sai lầm như vậy.

Minh Thành Hữu thấy người cô ướt sũng mà còn không biết tránh mưa, bàn tay hắn nắm lấy đầu vai Phó Nhiễm.

"Cấu kết"

Lòng bàn tay chạm vào thấy một hồi run rẩy, tay của hắn đột nhiên bị vung ra, Phó Nhiễm ngẩng đầu, trong mắt thoáng hiện lên nét đau đớn, sắc mặt bi thương, đúng là hắn chưa bao giờ nhìn thấy ở trên mặt người khác

"Tôi là Phó Nhiễm!"

"Cắt, cô kích động cái gì?"

"Đừng gọi tôi là Vưu Nhiễm, tôi không phải Vưu Nhiễm."

Sắc mặt cô lúc trước tím tái vì bị lạnh, bởi kích động mà đỏ lên, mơ hồ có thể thấy trên cổ nhô ra gân xanh, tựa như lại tiếp nhận nhiều hơn sức lực, nhìn rõ mạch máu yếu ớt.

Con mắt Minh Thành Hữu từ từ nheo lại, bị cô vung lên mu bàn tay thấy nhức mỏi.

"Ăn thuốc súng? Có bản lĩnh cứ ngồi yên ở đây, xem ai phản ứng với cô!"

Hắn xoay người rời đi.

Sau lưng Phó Nhiễm ánh đèn cô linh huyền ảo ở giữa không trung, nhìn ra sắc mưa bụi mông lung.

Cô vòng tay ở bả vai, lạnh đến phát run, Minh Thành Hữu đi ra được vài bước, thân thể cao lớn dừng lại, lại bước quay trở lại, mặt lơ đãng, ánh nhìn toát ra bực bội, hắn trở lại trước mặt Phó Nhiễm.

"Cô có đi hay không?"

Trong túi Phó Nhiễm di động đột nhiên vang lên, phá vỡ không khí yên lặng.

Cô không nhận điện thoại, hai tay đưa lên nhẹ lau mặt, giọng mũi có chút nặng.

"Trở về đi."

Đôi mắt Minh Thành Hữu hẹp dài chằm chằm nhìn vào túi xách trong tay cô, Phó Nhiễm đứng người lên, tầm mắt hắn băn khoăn, lúc này mới phát hiện toàn thân cô ướt đẫm, đi đường lung la lung lay, hắn không nói lời nào, cởi áo khoác xuống trùm lấy bả vai cô, áo tây phục thủ công lưu lại dư âm hơi ấm của hắn.

Hai vai Phó Nhiễm co rúm lại, có chút không thích ứng.

Cô ngẩng đầu, mắt dán chặt vào gò má tinh tế bên cạnh, trong ánh mắt bỗng hiện lên tường thành lạnh như băng bởi vì một động tác của hắn mà sụp đổ. Minh Thành Hữu ngắm nhìn, đỉnh chân mày nhẹ chau lại.

"Đi."

Cánh tay hắn vòng qua sau lưng Phó Nhiễm, dẫn cô ra xe.

Cho đến lúc đeo dây an toàn lên, hương vị nước hoa của Minh Thành Hữu lưu lại trên người cô chưa tản ra. Phó Nhiễm không thích đàn ông dùng nước hoa, bởi vì cô từ chưa từng thấy người đàn ông nào dùng nước hoa mà để lại cảm giác thần bí ma mị như Minh Thành Hữu.

Hắn phát động động cơ, mở hệ thống sưởi ra.

"Cô gọi điện thoại cho tôi sao?"

"Có."

Minh Thành Hữu gật đầu, đạp xuống chân ga.

"Điện thoại di động của tôi hết pin."

Hắn nói đơn giản, cũng không tính nhiều lời, hắn từ trước đến nay cố tình làm bậy, dù là làm hại Phó Nhiễm trong mưa khổ sở đợi vài tiếng đồng hồ cũng giống như không liên quan gì đến hắn.

Phó Nhiễm đối với chuyện của hắn không nói thêm gì, cũng bất kể là vô ý hay là cố ý, cô nghiêng đầu ngó ra ngoài cửa sổ. Lúc này, đã gần đến đêm khuya. Hạt mưa sa rất là dầy đặc, nếu không có đèn đường chiếu rọi, rất khó nhìn thấy quang cảnh như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!