Phó Nhiễm ở bên ngoài không có mục đích đi khắp nơi dạo suốt một vòng. Mới đầu nghĩ hẹn Tần
Mộ Mộ cùng Tống Chức, nhưng trải qua chuyện náo loạn cùng Minh Tranh như vậy, tâm tình đó cũng bị xua tan mất.
Tới gần tối, lúc này xe
Audi màu đỏ mới thong thả trở lại Tôn Vân Thủ Phủ, cô đi từ gara ra,
không để ý đi lên phía trước. Lúc sau cô vô thức ngẩng đầu, thấy người
đứng ở trong hoa viên là Minh Thành Hữu.
Hành lang có kiến trúc
xây dựng hiện đại, hai bên cân xứng có tám hình dáng các loại hoa khắc
trên cửa gỗ, hướng bao trùm trên đỉnh đầu là cây Tử Đằng, lúc này đã gần đến mùa đông nên không thể mở rộng tầm mắt, cây lá xanh tươi rộng rãi
xòe ra.
Nếu vào đúng lúc như tình cảnh này mà có hoa Tử Đằng rủ xuống nhất định có thể mê loạn mắt người.
Trên người Minh Thành Hữu mặc một bộ tây trang màu trắng sạch tinh khiết,
lóa mắt, sáng chói lưu ly. Giữa lông mày như có lưu một ánh chiều tà hắt vào, Phó Nhiễm đứng ở trên con đường nhỏ, thấy hắn quay đầu lại, cảm
giác người đàn ông trước mặt chân thật như vậy, không có chút nào là
đang lấy lòng mọi người.
"Em đi đâu?"
Cô nghiêng đầu bị gió thổi loạn sợi tóc
"Đi ra ngoài đi dạo một vòng."
Minh Thành Hữu nhấc chân lên đi đến bên cạnh Phó Nhiễm.
"Với ai?"
Cô cố che dấu, giữ nét mặt vẻ tự nhiên. "Oh, vốn là định hẹn Mộ Mộ cùng
Xèo Xèo, nhưng bọn họ cũng không tới, em chỉ có đi một mình."
Ánh chiều tà phía tây hừng hực khí thế trông dày đặc như máu, Phó Nhiễm đi
vài bước lại dừng lại, tay phải đặt ở trên trán, giống như đang lầm bầm
lầu bầu.
"Cũng không biết khi nào thì có thể kết thành tuyết?"
Minh Thành Hữu vòng qua bả vai cô, mang theo cô cùng đi lên phía trước.
"Dựa vào loại ngày như thế này, năm nay có thể có không biết bao nhiêu tuyết."
Minh Thành Hữu thu hồi ánh tà mị trong mắt, im lặng ôm Phó Nhiễm trở về đến
trong phòng. Khoảng cách hai người nằm ở trên giường không hề ngăn cách
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!